Nghĩ đến cái cô gái đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất kia, xuân tâm của tôi như con chuột nhỏ bắt đầu đục khoét. Trước đây khi tôi thích Diệp Tử là từng bước tiến dần, giống như lạc vào trong một cái đầm lầy, lúc tỉnh ra thì phát hiện mình đã chôn thây dưới lớp bùn nhão, thoi thóp chờ chết. Mà nay một tiếng sét đột nhiên xuất hiện, nói cho tôi biết, ê này, cô xem, người cô thích xuất hiện rồi kìa! Nhưng rồi sau đó nó lại thông báo rằng, cô không có hy vọng gì đâu, tuyệt vọng đi!
Tôi nhìn Cát Dĩnh ở trước mặt cúi đầu ăn cơm, cô ấy cũng được coi là xinh đẹp, mà nói chung người ở trong bộ phận thư ký đa phần là xinh đẹp, tôi luôn cảm thấy cái nghề thư ký kia có gì đó rất ám muội, nếu không thì sẽ không có nhiều bộ phim cấp 3 viết kịch bản thư ký quyến rũ ông chủ háo sắc như vậy. Vóc người của cô ấy vô cùng thon thả, thuộc về thẩm mĩ đại chúng hiện nay, thậm chí tôi còn có thể ôm cô ấy đi 1000m nữa là, giống như 30% cơ thể bạn là xương còn 70% còn lại là nước, vì giảm béo cô ấy có thể một tuần chỉ ăn trái cây không ăn thứ gì khác. Tôi thì không tán thành cô ấy giảm béo như vậy, tôi cảm thấy tiêu chuẩn xinh đẹp của nữ giới quá phụ thuộc vào đàn ông, đều chỉ là chiều theo thứ thẩm mĩ dị dạng của đám đàn ông kia, Sở Vương nói eo nhỏ thì đẹp, thế là trong cung toàn dân chết đói. Đó là loại mỹ quan bệnh hoạn khiến cho cô ấy cảm thấy gầy mới là đẹp, có một lần chỉ bởi vì tôi lỡ lời nói là cô ấy có bụng nhỏ trên bụng, thế là cô ấy cấm vận tôi suốt một thời gian dài, khiến cho tôi suýt chút nữa cho rằng hai chúng tôi đã chia tay, mãi cho đến lúc bụng cô ấy giảm xuống mới bằng lòng để cho tôi nhìn cơ thể cô ấy.
Tôi nói: "Cô như vậy tôi đau lòng đấy."
Cô ấy chỉ cười cười: "Vì đẹp, không còn cách nào khác."
Nếu như là cô gái tôi yêu, tôi nhất định sẽ dùng tất cả những biểu hiện của mình để nói cho cô ấy biết rằng, tôi thích tất cả những gì thuộc về cô ấy, bao gồm cả vóc người không phải rất mỏng, bao gồm cả khuôn mặt không phải quá xinh đẹp, ngay cả giới tính còn có thể chấp nhận được, vậy thì còn có cái gì là không thể chấp nhận đây.
Huống chi, cô ấy thon thả là để đi lấy lòng đám đàn ông, khiến cho bọn họ nảy sinh dâm ý. Tôi thì thích kiểu người đầy đặn một chút, khi ôm cơ thể mềm mại, giống như là Diệp Tử, giống như là tôi được ôm một đám mây to lớn, ôm thật thoải mái.
Thế nhưng Cát Dĩnh không phải là cô gái của tôi, cô ấy cũng không coi tôi là bạn gái của cô ấy. Sự xinh đẹp của cô ấy không phải độc nhất để dành cho tôi, đây cũng chính là lý do tôi cảm thấy ở bên cạnh cô ấy không thoải mái. Chúng tôi không coi đối phương như người quan trọng nhất, loại cảm giác này không có tí tính yêu đương nào cả.
Buổi trưa tan tầm, cô ấy gọi tôi xuống khu ẩm thực, gọi một cặp ghế tình lữ. Bởi vì trang trí là để dành cho các cặp tình nhân, vậy nên tràn đầy cảm giác ấm áp, có thể thấy ánh đèn màu hoàng hôn nhàn nhạt, rèm che, khăn trải bàn hoa hồng phủ kín trên chiếc bàn thủy tinh. Nơi này thích hợp cho những cặp uyên ương ngồi đối diện, ánh mắt quấn lấy nhau, sau đó thủ thỉ cho nhau nghe những lời thì thầm của tình yêu.
Tôi nói: "Tôi chưa bao giờ tới đây, phàm là những chuyện tình nhân hay làm thì tôi chưa làm bao giờ."
Cát Dĩnh hỏi lại: "Vì sao?"
"Nói thí dụ nhé, giống như nhẫn chẳng hạn. Tôi chưa từng mua nhẫn đôi, ngón tay tôi rất nhỏ, nhẫn nam thì tôi không đeo vừa. Tất cả những chiếc nhẫn thiết kế dành cho nam và nữ, tôi không thể tìm ra được một chiếc phù hợp. Còn rất nhiều chuyện khác nữa, tôi cũng chỉ có thể nhìn người khác làm, còn chính mình thì đành chịu. Thế có được gọi là bi ai không nhỉ?" Tôi cúi đầu, dùng ống hút khuấy động đá trong cốc, khiến cho chúng phát ra tiếng động.
Cát Dĩnh nói: "Chuyện đó cũng không còn cách nào khác."
Tôi một lời cô ấy một lời, chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện.
Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao người ta lại muốn nói chuyện trong lúc ăn cơm, cả cầu hôn lẫn ly hôn chia tay gì đó cũng là ở lúc ăn cơm tiến hành. Tôi nghĩ đến ngày xưa, người nghèo thầm nghĩ ăn cơm thì biểu thị cho no ấm, vì vậy muốn dùng phương thức này để chứng minh mình cũng có năng lực. Hoặc cũng có thể là do ăn cơm no rồi thì tâm tình tốt đẹp, vậy nên nói chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Cô đến tìm tôi có chuyện gì?" Tôi nhìn cô ấy ăn hết salad đựng trong bát thủy tinh thì mở miệng hỏi. Lúc hỏi cũng không có tâm tình gì đặc biệt.
"Tôi... Tôi muốn kết thúc mối quan hệ của chúng ta. Cô quên chuyện giữa chúng ta đi có được không?
Tôi gật đầu: "Ừ, cứ theo lời cô đi."
Cô ấy dường như không tin tôi lại dễ dàng thả tay ra như vậy, có lẽ cái tông giọng không quan tâm của tôi đã đả kích vào trong lòng tự ái của cô ấy, khiến cho cô ấy cảm thấy thật mất mặt, sắc mặt của cô ấy thay đổi sang một loại màu sắc rất khó nhìn, nếu như không phải có lớp phấn nền bao phủ toàn diện chống đỡ tuyệt đối thì tôi nghĩ, mặt cô ấy giờ hẳn là phải tái lắm. Tôi biết lòng tự trọng của Cát Dĩnh rất cao, cái gì cũng phải là tốt nhất, ở trước mặt tôi, cô ấy có mấy lần oán hận những người trong tổ thư ký, cũng mang theo tâm lý ghen tỵ, nhưng kỳ thực so với cô ấy, tôi tùy lúc tùy thời lại càng hiếu thắng hơn. Tôi có thói quen tự bảo vệ mình, sử dụng vẻ mặt không quan tâm đến thế sự để đối nhân xử thế, khiến cho người ta có cảm giác là tôi rất vô tình, bất quá thì cũng chỉ bởi làm vậy, tôi sẽ cảm thấy mình rất cường thế, người bị thương tổn không phải là tôi, tóm lại cũng chỉ là một loại hình lừa mình dối người.
Kỳ thực, tôi cũng tiếc, tiếc cho một mối quan hệ ổn định kéo dài 3 tháng, người tình ta nguyện, không có nỗi buồn, những gì tốt đẹp đều tồn tại trong ký ức.
Tôi nói: "Nếu như cô đã cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ không còn ý nghĩa nào thì hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể làm bạn thôi, tôi sẽ không đê tiện đến mức sau này đem mối quan hệ của chúng ta ra uy hiếp gì đó, cô có thể tin tưởng ở tôi."
Cô ấy đáp lại: "Hiện tại tôi muốn nói