[Tôi phát hiện tôi vẫn còn yêu em] Đánh xong dòng chữ này, tôi liên tục ấn nút xác nhận vào dãy số của Diệp Tử, mỗi một lần gởi tin nhắn cho nàng, tôi chỉ mất có 3 giây đồng hồ, quá đơn giản.
Gửi xong, tôi đứng lên, mặt bởi vì uống rượu mà đỏ như cái đít khỉ, lập tức lại gửi đi một dòng tin ngắn ngủi [Xin lỗi, tôi gửi nhầm].
Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, tôi thở dài thật dài, sau đó tự cười nhạo bản thân ngây thơ, dùng cái trò đùa dai như vậy là để biểu thị cho cái gì. Tuổi có còn nhỏ đâu, bà già 26 tuổi, đầu óc lại chỉ như đứa 18.
Vương Vĩ uống rượu, có hơi say, anh ta siết cổ của tôi: "Nói ngay, bà gửi tin gì đấy? Có phải tìm gái không? Có tôi hầu rượu bà còn chưa đủ à?"
Toàn quán lẩu ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác thường.
Tôi cười khan, ở phía dưới đạp cho anh ta một cước, tôi biết gã này tửu lượng kém, nhưng không nghĩ đã não tàn tới mức này.
"Không, nhắn tin trêu chọc chút thôi."
"Đồ ngây thơ. Lớn rồi còn bày trò náo loạn." Anh ta hớp một ngụm rượu lớn, trong khi nói cắn phải đầu lưỡi.
"Ông là má tôi chắc." Tôi đoạt lấy chai rượu của anh ta, làm một hơi. Tự tôi cũng cảm thấy là mình ngây thơ, nữa là người bên cạnh.
Đợi đến khi chúng tôi đã say quắc cần câu chân trái lái chân phải, từ trong quán nhậu đi ra, tôi nắm lấy cà-vạt của Vương Vĩ, hỏi anh ta: "Này, nếu như cho ông một cơ hội, ông có đoạt người con gái ông yêu về không?"
"Đương nhiên là có!" Vương Vĩ trả lời kiên định. Nhưng ánh mắt kiên định của anh ta không duy trì được bao lâu, sau đó anh ta cười nói: "Còn lâu mới có chuyện đó, ai sẽ cho bà cơ hội thứ hai chứ!"
"Tôi nói có là có, ai dám nói không có nào!" Tôi nhéo cà vạt của anh ta ngang ngược nói.
"Dạ dạ dạ." Anh ta đáp.
Khi đó, tôi đang nghĩ về một người, người đó có lẽ đảo ngược được thời gian của tôi, khiến cho những hối hận xưa kia biến mất. Tôi sẽ không nói cho Vương Vĩ biết, bởi vì có một số việc nhất định phải tự mình đi làm.
Lúc ấy cũng chỉ là nhất thời máu dồn lên não, rượu vào thì máu nóng nổi lên, tôi cảm thấy hết thảy mọi việc đều rất đơn giản, đợi đó để tôi đi làm, những việc trước đây không có có gan thì hiện tại đã có gan để làm rồi. Lúc đầu là tôi buông tay, bức cho Diệp Tử bỏ đi, còn giờ tôi muốn đi bù đắp sai lầm này.
Tôi nói với Vương Vĩ: "Tôi muốn theo đuổi một cô gái, chân chân thật thật đuổi theo, lần này có đánh chết tôi cũng phải đuổi được, không đuổi được tôi mang họ ông."
"Nực cười. Chỉ bằng cái đứa nhát gan như bà á." Vương Vĩ không tin lời tôi nói.
...
Ngày thứ hai, tôi quyết định đi làm chuyện tôi muốn làm, hậu quả, con mẹ nó, bà đây mới chỉ có hơn hai mươi chưa đến ba mươi, xung động tuổi trẻ chỉ tồn tại trong chốc lát, nếu như ngay cả một lần được theo đuổi đến cùng một thứ gì đó cũng không có, thế là tôi sống uổng rồi, đến khi xuống âm phủ còn phải hối hận, ai trả cho tôi một thời thanh xuân tươi đẹp.
Tôi tìm kiếm cơ hội, tay ôm văn kiện, rà soát toàn bộ công ty, kể cả địa bàn của các thím lao công tôi cũng không buông tha, chỉ là tôi không tìm ra cô ấy, cô gái trên sân thượng, đối tượng ái tình trong vòng nghi vấn của tôi, tôi chán nản trở về, nằm bệt ở trên bàn. Có trời biết muốn tôi đi vào một căn phòng làm việc xa lạ soi từng khuôn mặt người đã phải tốn biết bao nhiêu dũng khí, mỗi một lần đối chiếu với gương mặt cô gái trong trí nhớ là mỗi một lần ôm lấy hy vọng, để rồi nối tiếp đó là sự thất vọng.
Dũng khí của tôi sắp bị tiêu hết rồi.
Tôi chán nản ngẩng đầu lên thở dài.
Thời điểm Liễu Hạ đi ngang qua tôi, tôi bắt lại góc áo của cô ấy khiến cho cô ấy hét chói tai, sau khi phẩy tay tôi ra thì nói: "Cô dọa chết tôi mất."
Tôi dò hỏi: "Cô biết trong công ty mình có người đẹp nào không?"
Cô ấy lườm tôi một cái: "Đồ ngốc, đến tiệc cuối năm không phải sẽ lộ diện hết sao."
À đúng, còn có bữa tiệc cuối năm nữa, không biết chừng lúc đó tôi có thể gặp lại cô ấy. Trong một giây trái tim tôi đột nhiên nhảy lên dữ dội, tôi vuốt ngực một cái, biết rằng mình lại một lần nữa kích động bởi vì cô ấy, bởi vì sự theo đuổi vĩ đại của bản thân.
Hiện tại tôi cũng tự oán trách bản thân mình, vì sao trước đây lại buông tay, tôi cho rằng chỉ cần trước đây mình giữ lại Diệp Tử thì mọi chuyện hết thảy đều được giải quyết, hiện tại sẽ thế nào? Nếu cho tôi một cơ hội làm lại, mọi chuyện có khác đi không?
...
Tiệc cuối năm, mọi người trong công ty ngày hôm đó đều kích động không không thôi, tiệc cuối năm được xưng tụng là ngày giao lưu vĩ đại, tất cả mọi người trong công ty đều tụ lại một chỗ, người bình thường không biết e rằng còn tưởng đó là ngày hò hẹn trai gái.
Tôi bận rộn xét duyệt dự toán ngân sách cho ngày hôm đó, mấy ngày này phòng kế toán đều bận rộn đến không có cả thời gian để mà đi ăn cơm. Tôi tự nhiên lại cảm thấy thật vô nghĩa, vì sao nhất định phải có được một người, tôi đối với cô ta cũng không phải là đã đến tình trạng yêu đến chết đi sống lại, người tôi yêu vẫn là Diệp Tử, chỉ là trong lòng tôi hiểu rõ, kiếp này tôi và Diệp Tử là không có hy vọng gì rồi, vậy nên tôi phải đi tìm một đoạn tình duyên mới để kết thúc đi đoạn tình duyên xưa kia. Nhưng mà lỡ như người ta cũng không muốn thì biết phải làm sao bây giờ?
Đến ngày đó, sáng sớm mẹ tôi đã chuẩn bị cho tôi một bộ đồ sang trọng, đứng ở cửa chính là một hiền thê lương mẫu điển hình. Tôi bị mẹ đả bại, dục vọng mai mối của mẹ càng ngày càng mạnh mẽ, tôi nói tôi chỉ mới hai mươi lăm tuổi, còn lâu mới sang tuổi hai sáu, sao mẹ tôi lại phải gấp như vậy chứ. Mẹ nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chỉ cần tôi gả được ra ngoài thì bà không cần phải lo lắng gì nữa.
Mẹ tôi đúng là ngây thơ, tư tưởng của bà khiến tôi câm nín, không có biện pháp đi cải tạo, thôi được rồi, cứ để cho bà nghĩ vậy đi, với điều kiện tiên quyết là có người muốn tôi cái đã. Tôi sợ khi tôi ba mươi tuổi, đến lúc đó tôi vẫn còn kiên trì chống đối, có khi mẹ tôi sẽ lột sạch quần áo tôi rồi đóng gói đưa đến giường của một gã nào đó.
Hôn nhân là con đường chết tôi không thể đi, nhưng chỉ là tôi có thể sống sót đến lúc mẹ tôi buông tha cho tôi được không thôi.
Tôi bị mẹ buộc phải tô son, màu son đỏ khiến miệng của tôi nhìn giống như là một con quỷ hút máu, con người của tôi không thích hợp tô son, dáng môi nhìn không đẹp, càng tô càng xấu. Mẹ tôi thì lại hết lần này đến lần khác cho rằng như thế rất mỹ lệ, còn kiêu ngạo nói tôi như vậy giống như là một ngôi sao, một ngôi sao mặc bộ váy lớn ở trong dạ tiệc mừng năm mới, đầu bới thành kiểu tóc phồng xịt gôm, đôi môi đỏ chót, lắc lư hát.
Tôi thật quá thất vọng với thưởng thức của mẹ tôi. Một khi bà đã cho là tốt thì tuyệt đối tôi sẽ không nói lại được, mà khi tôi cảm thấy đó là tốt, thì bà lại ý vị phản đối. Đây chính là sự khác nhau, từ nhỏ đến lớn không có cách nào để làm cho Thái bình dương và Đại lục sát nhập lại.
Vừa bước ra khỏi cửa tôi chỉ muốn lau miệng, nhưng lại phát hiện ra là mình không mang theo giấy ăn, tôi không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, đến đó lau sau vậy.
Dọc theo đường đi, tôi không tự chủ liếm liếm môi, bởi vì trên môi có thêm một lớp thật dầy bao phủ cảm giác rất quái lạ. Những cô gái khác đã quen dùng son môi đỏ mọng, nhìn người ta ăn trông thật ưu nhã, son môi sẽ bị nhòe đi, vẫn như cũ duy trì trạng thái hoàn mỹ. Thỉnh thoảng tôi dừng lại ở trước cái gương xe ven đường hoặc là nơi có thể phản chiếu lại để soi, phát hiện ra mình thực sự rất không hợp với bộ đồ đang mặc.
Đến khách sạn, từ xa tôi đã nhìn thấy tấm bảng thật to đề chữ [Tiệc rượu cuối năm của công ty XX] dán trên cửa chính. Tôi gạt đi những ánh mắt ghen tị của những người khác đi vào vị trí tận cùng bên trong. Bởi vì người trong phòng chúng tôi đa phần là đã kết hôn hoặc là đã có bạn trai rồi, và vì để chiếu cố cho các phòng ban khác, phòng chúng tôi được an bài tại vị trí này, nhường cho người của các phòng ban khác có cơ hội đi thả thính các nơi.
Liễu Hạ vẫn bảo với tôi: "Thật đúng là ủy khuất mà, bỏ lỡ mất cơ hội tìm trai rồi."
Tôi vừa uống nước vừa đáp lại: "Liên quan gì đến tôi, cô muốn đi tìm trai thì cứ việc đi tìm, tôi cũng không ngăn lại đâu."
"Thôi miễn đi cô, nếu như tôi dám đi ra ngoài tìm trai, anh ấy lại không giết chết tôi luôn." Nói rồi, trên gương mặt trung tính kia lộ ra vẻ thẹn thùng thiếu nữ.
Ngược lại. Tôi sốc.
Cô ấy đột nhiên lại chăm chú nhìn môi tôi, thấy được vẻ không thể tin được của cô ấy, tôi bất giác lui về phía sau, hỏi: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì, trên miệng tôi có dính gì sao?"
"Son môi!" Liễu Hạ đắc ý nói: "Cô có tô son môi này!"
"Vậy thì sao nào? " Tôi chợt nhớ ra là chưa có lau miệng, bị cô ấy phát hiện ra lại bị truy hỏi về chuyện hôm bữa.
"Cô muốn yêu rồi phải không? Quả nhiên! Hừ hừ hừ!"
"Là mẹ tôi bắt." Tôi cố gắng giải thích, tìm một lúc vẫn không thấy giấy ăn đâu. "Chỗ này bị sao vậy, giấy ăn mà cũng không chuẩn bị nữa."
Tôi đứng dậy muốn đi tìm giấy ăn, đúng lúc đó thì va phải một người đi ngang qua bên cạnh, vị trí trong khách sạn rất hạn chế, trong một cái hội trường lớn cũng chỉ có thể chứa đựng 100 bàn, nhưng trên thực tế chỉ có hơn mười bàn. Các lối đi đều chật hẹp đến không thể đi được. Cô gái kia vừa vặn đi tới trước mặt tôi, đứng đối diện với tôi, thời điểm tôi đứng dậy miệng