Trong buổi yến tiệc, một bàn người cúi đầu ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói chuyện, thế giới của phụ nữ không có các đại lão gia đến huyên náo, người ở bên kia vui vẻ nhiệt tình rót rượu cho các sếp lớn, bia từng rương từng rương nối nhau đi lên, những thanh niên không biết đã uống bao nhiêu ly đã bắt đầu có vẻ say rượu, miệng lưỡi díu lại, các huynh đệ mình cùng lên Lương Sơn... Tay họ nắm thành quyền, ăn uống linh đình, ông tổng công ty chúng tôi là một người Đài Loan đã sắp bốn mươi, có loại dáng vẻ khang kiện Đài Loan, cái bụng thật bự, quan hệ với cấp dưới cũng không tồi, cùng với cánh đàn ông uống rượu đến đỏ mặt tía tai. Vợ ông tổng là người ở đây, trong veo như nước, còn chưa đến ba mươi, tuy rằng cô ấy đã sinh một đứa bé, nhưng vòng eo vẫn còn rất nhỏ giống như là thiếu nữ, từ xa nhìn lại có chút giống một Cấp Nguyệt Đồng khi đã thành thục. Cô ấy cũng giống như Cấp Nguyệt Đồng mặc một bộ sườn xám, bất quá là màu tím, cao quý trang nhã, so với Cấp Nguyệt Đồng trẻ tuổi có một hương vị mê người hơn, rất có tư thế bà chủ công ty. Cô ấy giơ cái ly chân dài, đứng ở bên cạnh ông tổng, mỉm cười nhìn dàn nhân viên nam nhiệt tình quá độ tùy thời tiếp cận để trả thù, điên cuồng rót rượu cho chồng, thỉnh thoảng ra uống đỡ cho chồng, nhắc nhở: "Anh đừng uống quá nhiều, sẽ có hại cho thân thể."
Ông tổng mặt đỏ gay, hất tay của cô ấy ra, chữ nọ xọ chữ kia, lớn tiếng nói: "Tiếp, chuyện của đàn ông, phụ nữ bớt can thiệp vào." Nói rồi lại đi xuống một bàn phía dưới, tiếp tục cùng nhân viên uống rượu.
Ban ngành chúng tôi không có đàn ông, ngoại trừ tôi ra thì đều là một đám phụ nữ đã có chồng hoặc là đã sắp thành vợ người ta, thế nên khu vực của chúng tôi lạnh ngắt, mấy chai rượu vang đỏ thượng hạng còn chưa khui mở, vậy nên chủ nhiệm phòng chúng tôi có ý tứ đóng gói chúng lại mang về cho chồng cô ấy. Có người nói rượu này cũng không rẻ đâu, công ty cũng khá hào phóng đấy. Bia thì đã bị tôi cùng mấy chị em biết uống đã uống cạn sạch hết rồi, những người còn lại uống Sprite hoặc nước trái cây, hihi haha, cười cười nói nói, tách rời với phần náo nhiệt bên kia.
Lúc này, tôi để ý thấy ở vị trí bàn các sếp có một cô gái mặc sườn xám màu tuyết trắng ngồi cô đơn ở đó, cô ấy ngồi ở nơi ngọn đèn chiếu sáng nhất, giống như là trung tâm của cái thế giới này, nhưng đồng thời cũng cho cảm giác giữa một đại sảnh lớn như vậy, khi mà tất cả mọi người đều bị sự náo nhiệt vây quanh, cô ấy ở đó trông thật cô đơn. Tôi nhìn không rõ hình dáng của cô ấy, vậy nên ích kỷ nghĩ rằng, có lẽ cô ấy là đang cô đơn, không có ai để trò chuyện, tự nhiên lại cảm thấy không nỡ. Tôi há to miệng uống một ngụm rượu đỏ, thừa lúc mặt đang đỏ, tim đập rộn lên dưới sự phát tác của cồn, đi xuyên qua lối đi chật hẹp đầy những thanh niên đang cuồng hoan vung quyền để tới bên cạnh cô ấy. Một bàn đồ ăn ngon tuyệt đẹp không có nhúc nhích qua là bao, giống như là vừa mới bưng lên, thật tiếc cho nhiều món ngon mĩ vị như vậy, bàn của chúng tôi cũng phải hai mấy loại đồ ăn, nơi đây cũng là 30 loại, hơn nữa thoạt nhìn còn có vẻ là đồ đắt giá. Bất quá nhóm sếp lớn của công ty đều đã cầm chén rượu đi chung vui với dân hết cả rồi.
Cấp Nguyệt Đồng nhìn thấy tôi đi đến bên cạnh thì đặt đũa xuống, có chút kinh ngạc, sau đó thì dường như hiểu ra: "Cô đến lấy cây trâm à, đây, của cô. Vừa rồi cám ơn cô, nếu như không có cô tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ." Thời điểm cô ấy cúi đầu gỡ cây trâm cài ra, tôi đưa tay nắm lấy cổ tay cô ấy, nói: "Không phải là vì chuyện đó, lại bàn chúng tôi đi. Chỗ chúng tôi thiếu người, cô ở đây cũng không để làm gì, dù sao một mình ăn cũng không có gì vui."
Cô ấy bị tôi kéo đi, có chút bối rối, không hiểu hành động của tôi như vậy là có ý gì. Kỳ thực tôi cũng không hiểu mình đang làm cái gì, khi tôi nắm cổ tay cô ấy, mặt tôi đỏ lên, so với tác dụng của rượu lại còn càng đỏ hơn, chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên tôi làm. Thì ra nó lại kích thích đến vậy.
Tôi nói: "Cô ngồi một mình nhàm chán, không việc gì thì lại chỗ chúng tôi, chỗ bên kia của chúng tôi đang thiếu người." Nói rồi cũng không để ý cô ấy có đồng ý hay không, hay hành động của tôi vô cùng vô lý, trực tiếp kéo cô ấy về bàn kế toán.
Mấy người trong phòng tôi đang cúi đầu ăn uống đột nhiên thấy tôi kéo tay một cô gái trở về thì giật nảy mình. Liễu Hạ lẩm bẩm: "Quan hệ của hai người từ khi nào mà tốt vậy, Dao Tử, có phải cô tính lấy lòng em vợ sếp không đấy, đúng là cơ trí."
Tôi đá cho cô ấy một đạp, sau đó kéo cái ghế trống người bên cạnh đưa tới, để cho Cấp Nguyệt Đồng ngồi xuống. Tay cô ấy lui về phía sau sửa lại đuôi váy, rất có thần thái siêu cấp tao nhã khiến cho tôi nhìn không chớp mắt.
Cô ấy hỏi tôi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi trả lời: "Cô đã từng xem Du viên kinh mộng chưa? Tôi càng nhìn càng thấy cô giống Miyazawa Rie, như thể cô ấy đang mặc sườn xám vậy."
Cô ấy mỉm cười, để lộ ra đôi răng thỏ.
"Cám ơn cô." Cô ấy đáp lại: "Hiếm có người nào nhận xét về tôi như vậy."
"Vì sao? Không lẽ không có người nói cô xinh đẹp?"
"Bởi vì chị gái xinh đẹp hơn tôi, bọn họ đều nói tôi nhìn giống chị gái nhưng không xinh đẹp bằng. Hình như cô là người đầu tiên nói rằng tôi mặc sườn xám đẹp đấy." Cô ấy nói, tay thoáng đưa lên vén những sợi tóc đang tản ra về phía sau lỗ tai của mình, tôi nghĩ đó là thói quen của cô ấy.
Tôi nói: "Đó là vì bọn họ không có mắt đấy.