Tôi dựa lưng vào tường nhìn nàng ở bên cạnh, co ro, toàn thân bởi vì khóc mà có những rung động nho nhỏ, nó khiến cho tôi nhớ đến ngày bé ở nhà bà ngoại, tôi có nhìn thấy một con mèo con mới sinh, nó cũng là run rẩy như vậy, khiến cho tôi cẩn thận hoài nghi, phải chăng nó không thể tiếp thu nổi cái thế giới này.
Tôi không đi dỗ dành nàng, là không biết nên nói cái gì, tôi nghĩ tôi nên nói cái gì đó, giống như là lời kịch trên TV, cái gì mà "Xin lỗi, tôi sẽ phụ trách." hay vẫn là "Cả hai chúng ta đều đã lớn cả rồi, cũng chỉ là vui đùa một chút thôi mà."
Tôi đẩy tóc nàng ra nhìn gương mặt nàng tái nhợt, nước mắt ở dưới ánh đèn phản xạ lại ánh sáng. Nàng bây giờ chật vật yếu đuối, khiến cho đáy lòng tôi sinh ra một loại kiêu ngạo, tôi đã đem cái đóa hoa cao cao tại thượng kia thô lỗ hái xuống, để cho nàng phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ, chảy ra thứ huyết dịch khổ sở.
Đợi nàng khóc xong rồi, từ từ an tĩnh lại, chỉ còn lại những tiếng thở dốc vô lực. Tôi đưa tay lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại ở trên khóe mắt nàng, nàng từ từ đứng dậy, tựa ở đầu giường, trông coi tôi, dùng một loại ánh mắt tôi chưa từng nhận thức.
"Cậu vẫn luôn tùy hứng như vậy." Nàng nói.
"Tôi vốn là như vậy mà." Tôi thì thầm nói, đem bàn tay đặt vào giữa hai chân của nàng, lại bị nàng đá ra, tôi lưu manh một dạng nói "Nào, Diệp Tử mỹ nữ, bạn có thể giải thích tại sao lại có tên bạn trong sách đỏ xử nữ của Trung Hoa dân quốc này không?"
Nàng cắn răng nhìn tôi, nói "Bây giờ thì không phải nữa rồi."
"Tôi là người đầu tiên của cậu." Tôi kiêu ngạo nói, giờ thì bất kể nàng ở đâu, sau này dù có bao nhiêu đêm nữa, khi nàng nhìn thấy cơ thể mình sẽ nhớ đến đứa con gái vô sỉ này, người đã cường bạo cơ thể nàng, đoạt đi sự thuần khiết của nàng, còn vừa cười vừa nhìn nàng khóc.
Nàng liếc tôi trắng mắt, đầu tựa ở trên đùi, nhìn bộ dáng của nàng, tôi cảm thấy nàng rất ưu thương, khiến cho tôi cảm thấy đau lòng cùng ưu thương.
Tôi dò hỏi "Diệp Tử, cậu và Nghiêm Diệp đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngón tay của nàng ở trên chăn vẽ vài vòng, một vòng tròn rồi lại một vòng xoay tròn.
"Vài ngày nữa tôi sẽ đi." Nàng đột nhiên nói lảng sang chuyện khác.
"Ah!"
"Cậu chỉ biết có ah một tiếng thôi à, cái tên ngu ngốc này, tôi biết cậu tuyệt tình, nhưng mà cậu không thể nói ra vài lời cho dễ nghe được sao? Chỉ sợ rằng... chỉ sợ rằng tôi sẽ..." Nàng đánh tôi một cái. Đột nhiên nước mắt lại bắt đầu chảy ra, nàng khóc giống như một bé gái vậy.
"Vậy thì tôi biết phải làm gì đây? Tôi cũng không muốn nghe cậu nói cậu sẽ vì tôi mà ở lại, tôi không cần xem TV cũng biết câu thoại đó rất dở hơi có được không." Tôi khom lưng xuống dưới đất, nhặt lấy quần của mình, trong túi quần tôi còn có một gói thuốc lá, tôi cảm thấy lúc này sắm vai một kẻ hút thuốc sầu đời là thích hợp nhất. Chỉ là sau đó tôi lại phát hiện ra tôi không mang theo bật lửa, tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra nó, điếu thuốc lá vẫn còn đang treo ở trên mép, tôi cảm giác mình đối xử rất ư tàn nhẫn với nó, tàn nhẫn giống như là một tên sát thủ ngàn năm mặt mày không đổi sắc.
Nàng nói "Phương Dao, cậu nói cậu yêu tôi, cậu nói rằng cậu đã yêu tôi từ rất lâu rồi."
Tôi bất cần nói "Ờ, là gái xinh thì tôi đều yêu hết."
Nàng không có tức giận, ngược lại nở nụ cười, nàng cười nói "Cậu đúng là tên súc sinh không có lương tâm."
Tôi không thèm để ý, tôi cảm thấy súc sinh so với người còn tốt hơn, chí ít thì súc sinh thích một con súc sinh khác sẽ không làm ra lắm chuyện như vậy, đợt trước tôi xem tạp chí động vật, tôi nhìn chúng rất hâm mộ, sao tôi lại không đi làm một con súc sinh nhỉ, chí ít thì cũng tự do tự tại thoải mái khoái hoạt.
Nàng nói "Cậu đi tiễn tôi ra sân bay được không? Coi như vì bốn năm học chung của chúng ta, đi tiễn tôi một lần."
Tôi nhìn nàng một cái rồi nói "Chị gái ơi, chị càng ngày càng ngây thơ rồi đó, tôi rất bận rộn, được chưa?"
"Bận? Cậu thì bận cái gì, viết tiểu thuyết linh tinh, ngay cả Oa Oa cũng không nuôi nổi." Nàng nói.
Tôi đã nổi giận thật sự, tôi có thể bị rất nhiều người khinh thường, bị mẹ cùng bạn bè khinh thường, thậm chí là cả cái con lợn biên tập viên chết tiệt kia nữa, bọn họ có nói cái gì thì tôi cũng không hề để bụng, tham vọng của tôi trước giờ chưa từng lớn, tôi chưa từng nghĩ sẽ giống như Diệp Tử đi học cái gì gì MBA gì gì đấy, cũng không muốn đi xây dựng sự nghiệp lớn lao gì, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tự do tự tại, làm một công việc giản đơn, đủ để nuôi thêm một người. Thế nhưng tôi vẫn không muốn bị Diệp Tử khinh thường, bị nàng xem thường giống như linh hồn tôi bị thiên quân vạn mã san bằng, tạo thành một mảnh đất cằn cỗi sỏi đá, nàng cưỡi ngựa phía trước, cao ngạo trông coi mảnh đất vô dụng này.
Tôi châm chọc nói "Cậu còn nhớ có một người là Oa Oa à?"
Nàng không thể phản bác lại, ngây ngô, lo lắng, thẳng cho đến lúc đột nhiên nổi điên lên đánh tôi, đẩy tôi ra, hét lên "Phương Dao, cậu đi chết ngay đi, cút, sao tôi lại có thể gọi cậu đến cơ chứ, sao tôi lại có thể để cậu cho cậu hủy hoại tôi, khốn nạn, đứa con gái chết bầm, tên đồng tính luyến ái chết bầm..."
Tôi nắm lấy tay nàng, áp nàng dưới thân thể, dù sao nàng cũng là một cô gái ngoan ngoãn học ba lê, làm sao tỉ thí được với thanh niên tập Tae Kwon Do 3 năm như tôi đây, nàng rất nhanh bị tôi vây khốn dưới cơ thể.
Tôi cắn răng nhìn gương mặt của nàng, hung tợn nói "Diệp Tử, cậu đủ chưa?"
Nàng quay đầu, không thèm nhìn tôi "Chưa đủ, cậu cút đi, tôi nhìn cậu đã thấy ngứa mắt rồi."
Tôi đưa đầu lưỡi liếm qua mặt của nàng, cười nói "Á à, thế thì tôi sẽ làm chuyện cậu càng thêm chán ghét đây."
Tôi dùng cơ thể đè nặng nàng, tự tay đem quần áo của tôi biến thành một sợi dây vải thô, trói lại tay nàng, sau đó lại dùng dây lưng trói đôi tay nàng lên cái cột sắt tuyệt đẹp ở đầu giường.
Tôi phát hiện mình là học sinh giỏi, trước kia tôi có một người bạn gái có khuynh hướng nữ vương, sau lại phát hiện cô ấy ở trên giường càng ngày càng phát ra trạng thái điên cuồng, cho nên không chút do dự chia tay, chỉ là kỹ thuật buộc dây tôi học lỏm được, hơn nưa còn làm không tệ.
Tôi tự hào nhìn thành quả hai tay nàng bị tôi trói cao ở trên giường, còn có đôi mắt quyến rũ kia hung hăng nhìn tôi chằm chằm, nàng càng quật cường, tôi càng muốn đi chinh phục, làm cho Diệp Tử cao quý phải ở trước mặt tôi thuần phục, đây có lẽ là lạc thú lớn nhất trên thế gian.
Tôi cúi đầu hôn nàng, sâu đến độ đem đầu lưỡi với vào trong miệng nàng, sâu đến độ muốn đi vào trong cổ họng nàng, tay tôi ở trên cơ thể nàng hoặc nhẹ hoặc nặng xoa xoa rồi lại lượn vòng, lúc mới bắt đầu tôi quá thô lỗ, bây giờ là tôi đang bồi thường nàng, để cho nàng minh bạch cái gì gọi là vui sướng, là sự vui sướng đàn ông không thể cho nàng được.
Cơ thể của nàng rất mẫn cảm, không biết có phải là do tác dụng của dây trói hay không, e rằng nàng là có khuynh hướng thích bị ngược, bất luận là thân thể hay là về tinh thần. Nàng rất nhanh phát sinh ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, khiến cho tâm lý của tôi