Đợi đến lúc mẹ tôi trở về nhà, tôi đã ngồi ở trước cửa thật lâu, lâu đến mức giọng hát của tôi đã sắp được người dân lầu trên kiến nghị lên tổ dân phố về hành vi gây ô nhiễm tiếng ồn rồi.
Đến khi mẹ tôi đem theo một làn đồ ăn trở về, bọn họ vui đến mức suýt chút nữa thì đốt pháo ăn mừng.
Đúng là đám hàng xóm não tàn, đợi đấy, 12 giờ đêm nay, tôi nhất định phải biểu diễn một loạt liên khúc mừng xuân mới được!
Mẹ tôi rất tức giận, từ trên mặt bà có thể thấy rõ ràng, gương mặt bà già nua, kinh khủng giống như trong những bộ phim cương thi tôi xem lúc bé.
"Mẹ không vui ạ?"
"Mày nói thử xem."
"Haha, mẹ ơi, đừng giận nữa mà, con sẽ không ở đây cản trở mắt mẹ nữa, con về ngủ đây, haha." Tôi rất chân chó cúc cung, bộ dạng giống như tiểu nhân lẩn đi.
Khi tôi chỉ thiếu chút nữa là lẩn đi thành công, mẹ tôi lại nói: "Lần sau bảo bạn gái mày đừng có mà vận sức hôn như vậy."
Cơ thể tôi đông cứng, tay đình lại ở trên cửa không cử động được.
Tôi nhìn mình qua lớp kính, trên cổ hồng thành một mảnh, cái này thì là vết hôn gì, nàng cố ý cào ra thì có, trả đũa vụ tôi trói tay nàng lại.
Kỳ thực, Diệp Tử vẫn là một cô gái rất đáng yêu, tôi nhìn cái gương, tiếp tục những ý nghĩ vô sỉ kỳ quái, đáng tiếc cô ấy sẽ phải đi, sau này không còn xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, để cho mình ngay cả có muốn nảy sinh ý dâm cũng là không thể.
Sớm biết thế thì tối qua mình phải chụp lại thật nhiều, vĩnh viễn lưu lại làm kỷ niệm.
Tôi đúng là cái đứa không có lương tâm, vĩnh viễn không biết đau, dù là của người khác hay là của chính mình.
...
Ngày Diệp Tử rời đi, nàng không đợi được tôi ra tiễn nàng, một mình kéo theo chiếc vali màu đỏ đi qua cửa hải quan, nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đường viền hoa nho nhỏ, có thể thấy hoa văn được thêu rất khéo léo, bên dưới nàng mặc một cái váy dài, đôi giày cao gót màu trắng có hơi lộ ra những ngón chân nho nhỏ.
Sở dĩ tôi quan sát tỉ mỉ được đến vậy là bởi vì tôi đã giấu mình ở phía sau cây cột trong góc, mang theo cái kính râm thật to, len lén nhìn trộm nàng. Nàng đợi tôi ở trong đại sảnh rất lâu, thỉnh thoảng lại đứng dậy nhìn ngó xung quanh, tôi biết là nàng đang đợi tôi, chết tiệt, được nàng đợi, cảm giác tốt thật.
Không phải là tôi nảy sinh tính khí trẻ con muốn đi đùa giỡn, nói cái gì mà không để cho cô thấy được tôi nữa. Chẳng qua là tôi cảm thấy, đây có thể là thời khắc vĩnh viễn chia lìa của chúng tôi, tôi không cần xuất hiện cũng được.
Tôi là một người rất yếu đuối, đây là đánh giá chuẩn xác nhất của Diệp Tử về tôi, giống như khi tôi đọc tiểu thuyết đến đoạn bi kịch đều phải khóc rưng rức không ngừng. Nói chung thì, tôi chính là loại hình miệng cọp gan thỏ. Vậy nên lúc này tôi mà đến gặp nàng, tôi nhất định sẽ khóc lụt cả cái sân bay này mới thôi.
Cũng không nhất thiết là phải đi gặp nàng, tôi cứ như vậy lén lút nhìn nàng rời khỏi cuộc đời mình, lưu lại một bóng lưng, như vậy thì tôi có thể dành nửa đời sau để hối tiếc, hối tiếc rằng mình đã để vuột mất cô gái xinh đẹp này.
Thời điểm nàng đi, tôi bật khóc, cái kính râm thật to đã bị nước mắt rửa qua một lần, tôi không ngừng vò nát y phục, thẳng cho đến lúc mặt trên đều bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
Lúc trở về, tôi đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn đi xăm mình, vô cùng kích động chạy đến một cửa hàng xăm, nói với chủ tiệm hãy xăm cho tôi một cái hình.
Ông bác hung hãn trên mình xăm hình thanh long bạch hổ, cặp đôi giương nanh múa khiến cho tôi sợ hết cả hồn, bàn tay ông bác lớn như vậy, có thể xăm ra được thứ gì tốt không đấy?
Ông bác nói "Cô muốn xăm cái gì?"
Tôi lí nhí đáp: "Có thể xăm hình Hello kitty được không?"
Sắc mặt của ông bác tối sầm, hình như hành động của tôi là đang vũ nhục nghệ thuật của ổng thì phải.
Mặt của tôi có hơi giật giật, tôi nói: "Tôi đang muốn kỷ niệm một người, không biết nên xăm cái gì mới tốt."
Ổng nói "Xăm tên là được rồi."
Tôi đồng thuận: "Được, thế thì xăm cho tôi tên Diệp Tử."
Thế là ông bác xăm cho tôi một mảnh nhỏ Diệp Tử.
Nho nhỏ giãn ra, giống như là lá dâu vào mùa xuân vậy. Ở trên lưng của tôi, vị trí bả vai đó.
Thời điểm ông bác còn chưa bắt đầu hạ châm, tôi đã bắt đầu khóc rống lên, khóc đến mức tay ổng cũng phải run rẩy, ổng nói: "Ê này, tôi còn chưa bắt đầu, cô khóc lóc cái gì?"
Tôi đáp: "Tôi đau, thực sự rất đau."
Ông bác rít lên: "Lạy cô, tôi còn chưa bắt đầu thì cô đau cái khỉ gì."
Tôi rít còn to hơn cả ổng: "Tôi đau thì liên quan gì đến ông chứ."
Đến khi ông bác thực sự bắt đầu xăm, tôi không khóc, chỉ im lặng nhìn cái gối đầu trắng tinh, nhìn người đi đường bên ngoài qua lớp thủy tinh mờ, ở đó thất thần.
Lúc đó vì sao tôi lại khóc, chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới cô gái có tên gọi Diệp Tử đã chẳng còn ở đây, nàng đã đi mất rồi, chẳng qua là tự nhiên thương cảm cho chính mình.
Tôi cảm giác mình rất ngu si, rõ ràng tự nhủ một vạn lần là phải kiên cường lên, đừng có khóc nữa, nhưng chính là tôi vẫn không quản được chính mình.
Tôi đợi đến khi ông bác xăm xong, từ ngữ ứ ở trong cổ họng, tôi chỉ nằm ở chỗ này, không nhúc nhích, ông bác cho rằng tôi đau đến hôn mê cả rồi, còn nói "Không nghĩ cô nhìn thanh niên cứng như vậy mà lại sợ đau. Đúng là chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong."
Tôi nghe thấy âm thanh, quay đầu lại nhìn ổng, hỏi: "Ah, xong rồi sao?"
Ông bác vô lực nói: "Xong rồi."
Thời điểm tôi đi ra khỏi cửa hàng, cảm giác đau nơi bả vai, là cô gái kia khiến cho tôi đau, tôi nghĩ, nơi đó là nơi tôi vĩnh viễn không thể nhìn thấy được, nàng sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó mãi mãi không rời đi, như vậy không phải là rất tốt sao?
Ký ức biết lãng quên, nhưng cơ thể thì không biết. Nó sẽ theo tôi đến khi tôi mục rữa, nàng cũng sẽ theo tôi, cho đến khi tôi mục rữa.
...
Khi về nhà, mẹ tôi tức đến độ không thèm nấu cơm cho tôi ăn, nhìn trên bàn ăn trống trải không có gì cả, ngay cả gián cũng lười đến thăm lúc gia đình khốn khó, tôi biết, mẹ tôi nổi giận lôi đình rồi.
Tôi thở dài, quả nhiên. Thảo nào tối hôm qua tự nhiên có đồ ăn ngon, ra là bữa tối cuối cùng, cái đấy là để nhắc nhở cho tôi biết, từ ngày mai sẽ bắt đầu không có cơm ăn.
Tôi xoay người, đi tới phòng bếp, nhón chân tìm ở trên đó nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm ra được một gói mì ăn liền còn chưa hết hạn, mì bò kho tàu Khang sư phó, vĩnh viễn kinh điển, kinh điển của kinh điển! Sau khi lập đền thờ cho gói mì ăn liền xong, tôi đem nó đi nấu, xa xỉ thả thêm vào một ít rau dưa, nghĩ đến mẹ tôi cũng thật vô tình, tôi lại bỏ thêm vào đó một quả trứng.
Tôi vừa ăn bát mì ăn liền phong phú, vừa đánh chữ trên máy vi tính.
Không biết có phải là do đáy lòng thê lương hay không, mà tất cả cảm giác của tôi đều tan biến, tôi biến thành một cái máy gõ chữ, đem toàn bộ hình ảnh nóng hừng hực trong đầu biến thành con chữ. Tôi nhìn trên màn hình câu chữ khoa trương, cảm thấy thật là thê lương, cũng là đôi bàn tay này, trong hiện thực thật là phế so với trong tiểu thuyết.
Chạng vạng tối, mẹ tôi trở về nhà, còn kéo theo một người đàn ông.
Tôi đứng ngây người ở cửa, mở to đôi mắt vô thần nhìn mẹ và người đàn ông kia lời lẽ khách sáo.
"Vào đi, Tiểu Kiệt, đây chính là đứa con gái bất hiếu nhà bác, sau này cháu chiếu cố cho con bé nhé." Mẹ cười hì hì nói, hiền lành ôn nhu như vậy.
"Dao Dao, con còn không mau mời người ta vào nhà." Mẹ lườm tôi, hung thần ác sát, ước gì đem tôi đi lột da cho rồi.
Dường như bên tai tôi có tiếng TV truyền đến: "Ới công tử ơi~ Mau vào mà xem, chỗ ta các tiểu cô nương đều rất tươi ngon mọng nước, Tiểu Đào à, nhớ phải phục vụ công tử đây cho tốt, biết chưa?"
"Vâng, thưa mama-san!" Tôi quyến rũ nói.
Mẹ lườm tôi một cái.
Vị khách làng chơi kia, à nhầm, vị khách kia nghênh ngang ngồi lên vị trí tôi yêu thích nhất.
Cái đệm tình nhân của tôi! Trái tim tôi đau biết mấy.
"Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy, chèo kéo khách đến phát mê rồi có phải không?" Tôi kéo mẹ qua một bên, nhỏ giọng hỏi.
Mẹ tôi nghiêm túc nhìn tôi một cái, giọng nói lạnh lùng không có tí nhiệt độ nào: "Ngày mai mày bắt đầu đi tìm việc cho mẹ, mẹ không thể nuôi mày cả đời được. Tiểu Kiệt là mẹ tìm người giới thiệu, mẹ cảm thấy thằng bé sẽ là một người chồng tốt, mày nữ tính một chút, mau gả ra ngoài."
"Con không muốn." Tôi lớn tiếng nói.
"Không muốn không mủng gì hết, mày ở bên ngoài làm loạn đủ rồi, hiện tại mày phải nghe mẹ."
"Không..."
"Mẹ là mẹ của mày đấy!" Mẹ lại lườm tôi.
Tôi đổ lệ nhưng đành nuốt vào tim, mẹ con tôi khắc khẩu cả đời, chúng tôi đã quá quen thuộc với cách thức của nhau rồi, cãi nhau làm cái gì, người ra ngoài làm loạn là tôi, người để mẹ phải nuôi cũng là tôi, tôi nghe mẹ, gả thì gả đi.
Hơn nữa, tôi cũng không cho rằng tôi chạy ra tự nhận với gã kia là tôi thích nữ giới thì sẽ giải quyết được hết thảy sự tình, tôi tàn nhẫn, mẹ tôi còn