Cứ như vậy, Trương Khởi Linh đường đường chính chính ở trong nhà Ngô Tà, mỗi tuần đều cùng cậu về nhà.
Trước những biểu hiện có chủ ý của Trương Khởi Linh, Ngô Nhất Cùng ngày càng thích hắn, ông thấy hắn là một người hiểu chuyện, kiệm lời và ổn trọng.
Ngô Tà ở một bên nghĩ thầm, nếu cha cậu mà biết mỗi tối Trương Khởi Linh đều trèo cửa sổ vào phòng cậu làm trò gì, không biết ông ấy sẽ chôn sống Trương Khởi Linh trước hay là nấu chín cậu trước đây.
"Khởi Linh, thầy Tề vẫn chưa về sao?"
Vào bữa tối cuối tuần, Ngô Nhất Cùng hỏi về tình hình của Hắc Nhãn Kính.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Ngô Nhất Cùng đã kêu thẳng tên của hắn, lần đầu tiên Ngô Tà nghe thấy cha mình xưng hô như vậy, cậu xém chút nữa là làm rơi cái chén trong tay.
Trương Khởi Linh lại không hề có vẻ gì khó chịu, điều này khiến Ngô Tà âm thầm khinh bỉ hắn là cái đồ ngụy quân tử, ảnh đế Trương!
"Chắc là đã về rồi."
"Bác sẽ hỏi thử xem, cho dù hắn có về cũng không sao, nhà cháu xa như vậy, hắn trở về thì cháu cứ tiếp tục ở lại đây đi.
Sắp đến Tết rồi, ở lại cùng nhau đón Tết cũng được."
Ngô Tà nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn trước mặt mình rồi ra sức và cơm vào mồm.
"Tiểu Tà! Con làm gì vậy?! Ăn đồ ăn đi, con cứ nhìn chằm chằm đồ ăn mà sao ăn mỗi cơm trắng như vậy?"
"Vâng."
Trương Khởi Linh thản nhiên đáp một tiếng rồi ung dung gắp cho Ngô Tà một ít thức ăn, Ngô Nhất Cùng lại nói tiếp:
"Hết năm nay hai đứa chuẩn bị thi đại học rồi, bác sẽ nói chuyện với thầy Tề, hắn bận rộn như thế, trước khi thi đại học cháu cứ ở lại đây đi."
"Phụt! Khụ khụ khụ!"
"Tiểu Tà! Con lại sao nữa! Không có chút quy củ nào cả! Mau lên! Lý Duyệt, nhanh đi lấy khăn lau người cho Khởi Linh!"
Ngô Nhất Cùng tức giận nhìn Ngô Tà, mới nãy Ngô Tà phun hết đồ ăn trong miệng lên người Trương Khởi Linh, cậu bưng chén cơm nhìn Trương Khởi Linh chết lặng.
Trương Khởi Linh vô cùng lễ phép nhận lấy chiếc khăn trong tay Lý Duyệt rồi lau thức ăn dính trên người.
Thừa dịp đó, hắn khẽ cười với Ngô Tà, cậu lập tức quay sang hướng khác không dám nhìn hắn nữa.
"Đã bao lớn rồi! Ăn một bữa cơm cũng không đàng hoàng được, bình thường cha bảo con phải học tập Khởi Linh, con xem như gió thoảng bên tai hả! May mà đều là người nhà, nếu có khách thì sao, cha thấy con thế nào cũng rách việc!"
Ngô Nhất Cùng răn dạy Ngô Tà không ngừng, đến câu "đều là người nhà" làm cho Trương Khởi Linh đang cúi đầu ăn cơm cũng phải mỉm cười.
Ngô Tà cầm lấy chén cơm của mình tiếp tục ăn.
Quả nhiên Trương Khởi Linh chính là kẻ tâm cơ, nhanh như vậy đã bắt gọn được người cha đầy bảo thủ của mình, bây giờ chắc Ngô Nhất Cùng chỉ hận Trương Khởi Linh không phải là con trai ông, hắn có muốn ở lại đây cả đời cũng được luôn.
Ăn xong, Ngô Tà khẽ hừ một tiếng rồi bỏ chén xuống đi lên lầu.
Trương Khởi Linh lấy cớ muốn tìm Ngô Tà mượn sách để vào phòng của cậu, lúc đó Ngô Tà đang coi cái gối là Trương Khởi Linh mà ***, thấy hắn đi vào, cậu hừ lạnh rồi quay đầu lại không thèm để ý tới hắn.
Trương Khởi Linh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi sau lưng chọt bả vai cậu.
"Ghen tị?"
"Ai thèm."
"Mặt em tái mét hết rồi kìa, còn bảo không có."
"Mặt cậu mới tái mét!"
Ngô Tà quay lại mắng Trương Khởi Linh rồi hờn dỗi tiếp.
Trương Khởi Linh vươn tay ra khẽ vuốt ve lưng cậu, nghiêm túc nói:
"Nếu tôi không tạo ấn tượng tốt với cha vợ tương lai, sau này làm sao mà cưới em được?"
"Ai là cha vợ tương lai của cậu! Tớ còn chưa nói là muốn gả cho cậu đâu! Cho dù phải gả thì cũng là cậu đến Ngô gia mới phải!!!"
Ngô Tà đỏ mặt chỉ vào hắn nói, Trương Khởi Linh không đáp lại mà chỉ thản nhiên nhìn cậu.
Tâm tình Ngô Tà lập tức tệ đi, cậu cúi đầu không nhìn Trương Khởi Linh nữa, bản thân cậu không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện một ngày nào đó lỡ như cha cậu biết được quan hệ của hai người, chỉ là cậu không muốn đối mặt thôi, cậu không dám tưởng tượng nếu cha mình không cho phép cậu và Trương Khởi Linh được bên nhau, thậm chí cấm cản hai người gặp nhau, lúc đó cậu sẽ như thế nào.
Chỉ cần nghĩ đến việc đánh mất Trương Khởi Linh, cõi lòng Ngô Tà đều đau đến mức vỡ vụn.
Trương Khởi Linh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ngô Tà, nói:
"Không sao, có tôi ở đây."
Ngô Tà nghe Trương Khởi Linh nói vậy, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu nói với hắn:
"Tiểu Ca! Nếu cha tớ không đồng ý cho hai ta bên nhau, cậu cứ bảo thầy Tề dẫn người đến uy hiếp cha tớ đi! Nhưng mà nhất định không được làm tổn thương cha tớ! Nếu không thì trên đường về nhà cậu cho Mặc Bạch bắt cóc tớ! Sao cũng được! Dù sao thân phận của cậu bí ẩn lại còn ghê gớm như vậy, bắt cóc một học sinh trung học cũng đâu có sao đâu! Nếu vẫn không được thì cậu đưa tớ đi trốn đi!" (Chời ơi coi nó dại trai chưa kìa ;-; gia môn bất hạnh...)
Trương Khởi Linh cười ra tiếng, hắn nhéo nhéo mặt cậu.
"Em nghĩ cái gì vậy, nói như thế, em muốn cả đời này không gặp lại cha em à? Có tôi ở đây rồi, tôi sẽ giải quyết, không sao."
Ngô Tà bĩu môi tựa đầu vào lòng Trương Khởi Linh, nhưng trong lòng cậu vẫn phiền muộn đủ điều.
Hắc Nhãn Kính ngồi trong phòng làm việc xử lý công chuyện, Vân Nhạc gõ cửa đi vào, hắn ngẩng đầu lên nhưng không thấy Giải Vũ Thần đâu, Vân Nhạc đi đến bên cạnh hắn nói:
"Cha của Hoa nhi gia đã về, cậu ấy bảo hôm nay sẽ không lại đây mà về nhà với cha."
"Ừ, đưa tư liệu của Tiêu Lâm mà lần trước đã mời chúng ta hợp tác cho tôi xem."
"Vâng."
Giải Vũ Thần và Giải Liên Hoàn ăn cơm xong thì ngồi trong phòng khách nói chuyện, Giải Liên Hoàn nói với Giải Vũ Thần đang cắm đầu nghịch điện thoại:
"Đừng có suốt ngày chỉ biết chơi điện thoại."
"Không ai ở nhà trò chuyện với con, con đành chơi di động thôi."
Giải Vũ Thần cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ là trong giọng nói tràn ngập vẻ xa cách, Giải Liên Hoàn cau mày:
"Con cũng biết là cha bề bộn nhiều việc, từ nhỏ đến giờ con vẫn luôn như vậy mà? Đúng rồi, Trần Hoa bảo mấy tuần liền con không về nhà, cũng không đến luyện hí chỗ Nhị gia, con đi đâu?"
"Đến nhà bạn."
"Nhà Ngô Tà à?"
"Không phải.
Con ở chung với người con thích."
"Con thích nam."
Giải Liên Hoàn vừa định quở mắng Giải Vũ Thần lại làm loạn, ai ngờ y đột nhiên thốt ra một câu như vậy, sắc mặt Giải Liên Hoàn xanh như tàu lá chuối nhìn con trai mình vẫn thản nhiên, đột ngột Giải Liên Hoàn đứng dậy hất văng chiếc điện thoại của y xuống đất.
Giải Vũ Thần nhìn chiếc di động đã tan tành nhưng vẫn duy trì im lặng, Giải Liên Hoàn cố gắng khống chế sự tức giận của mình, chỉ nói với Trần Hoa đang nơm nớp lo sợ đứng ở cửa:
"Trần Hoa, gọi điện cho Nhị gia, bảo Nhị gia phái người đến đưa Vũ Thần đi, trong lúc đó, không được để nó rời khỏi phòng mình nửa bước."
"Lão gia, thiếu gia cậu ấy..."
Trần Hoa lo lắng nhìn Giải Vũ Thần, nhưng vẻ mặt của Giải Liên Hoàn lại càng thêm khó coi.
"Tôi nói chú hiện tại đi ngay!"
"Vâng."
Sau khi nhìn thoáng qua Giải Vũ Thần, Trần Hoa đành quay người đi gọi điện.
Giải Vũ Thần siết chặt hai tay để trên đầu gối, cả người khẽ run lên.
"Quả thật từ nhỏ đến lớn