Ngô Tà và Trương Khởi Linh đến nhà của Giải Vũ Thần, sau khi gõ cửa, quản gia nhà họ Giải là Trần Hoa ra mở.
"Ngô thiếu gia, sao cậu lại tới đây?"
"Cháu đến tìm Tiểu Hoa, Tiểu Hoa có ở nhà không? Mấy ngày rồi cậu ấy chưa đi học, là do không khỏe hay là sao ạ?"
"Thiếu gia...!thiếu gia cậu ấy không có ở nhà."
Trần Hoa ấp úng đáp, không dám nhìn thẳng vào Ngô Tà, cậu thoáng liếc sang Trương Khởi Linh rồi nói với Trần Hoa:
"Chú Trần, chú đừng gạt cháu, cuối tuần Tiểu Hoa về nhà, sau đó chưa từng đi đâu nữa, gọi điện thoại cho cậu ấy cũng không được.
Chú Giải đâu? Chú Giải có ở nhà không ạ?"
"Lão gia cũng không có nhà, Ngô thiếu gia, thiếu gia nhà tôi quả thật không ở nhà mà."
"Chú Trần, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao Tiểu Hoa lại không có nhà, rõ ràng là phải ở nhà chứ!"
Trần Hoa sốt ruột nhìn nhìn vào nhà, sau đó cắn răng như thể đã hạ quyết tâm lớn lắm, nói với Ngô Tà:
"Thiếu gia...!đã bị người của Nhị gia đưa đi rồi."
"Xảy ra chuyện gì? Khi nào? Tại sao Nhị gia lại đưa Tiểu Hoa đi?"
Trần Hoa lại ngó vào trong nhà rồi mới tiếp lời:
"Cuối tuần này vào khoảng hơn hai giờ sáng...!lão gia gọi điện bảo Nhị gia phái người đến đưa thiếu gia đi."
"Đã trễ như vậy, chú Giải bảo Nhị gia đưa Tiểu Hoa đi làm gì?"
"Thiếu gia...!thiếu gia cậu ấy nói với lão gia rằng...!cậu ấy thích đàn ông...!Lão gia liền để Nhị gia mang thiếu gia đi."
Ngô Tà trợn to mắt, không hiểu vì sao Giải Vũ Thần tự nhiên lại come out với Giải Liên Hoàn, theo như chuyện hồi năm nhất, khi ấy Giải Vũ Thần bị hiểu lầm là thích nam, sau đó y bị Nhị gia treo đứng cả đêm, lần này chính miệng y lại thừa nhận, không biết trừng phạt còn đáng sợ hơn bao nhiêu lần.
Ngô Tà kéo Trương Khởi Linh lên xe, ngay lập tức chạy đến chỗ của Nhị Nguyệt Hồng.
"Hắc gia."
Hắc Nhãn Kính lo lắng không yên đi qua đi lại, Vân Nhạc vừa bước vào, hắn đã vội vã hỏi:
"Sao rồi? Tra được gì không?"
"Tra ra rồi.
Sau khi Hoa nhi gia về nhà, rạng sáng hai giờ thì chiếc xe bình thường vẫn đưa cậu ấy đi luyện hí tới, nhưng mà sau đó lại đi mất.
Ngài từng nói không nên đến quá gần nhà của Hoa nhi gia, đỡ phải làm phiền y, các anh em đều ở xa xa nhìn chiếc xe tới, ngừng lại rồi đi ngay, đã muộn như vậy, không thể nào đến đưa Hoa nhi gia đi luyện hí được, các anh em cũng không để ý trên xe có Hoa nhi gia không.
Nhưng kể từ khi đó, ngoại trừ cha của Hoa nhi gia cũng không thấy có bất cứ ai ra vào nhà, nếu nói có tình huống gì đặc biệt, chắc cũng chỉ có thể là chiếc xe đến vào tối hôm đó."
"Chiếc xe đưa cậu ấy đi luyện hí, không phải là Nhị gia của cậu ấy à? Đã trễ thế rồi, có tra được vì sao lại đến nhà của Hoa nhi gia không?"
"Tạm thời vẫn chưa, nhưng Ngô thiếu gia và hắn đã đến bên kia rồi, tôi tin là rất nhanh sẽ có tin tức thôi."
"Cậu ra ngoài đi, có tin gì mới lập tức báo cho tôi biết."
"Vâng."
Ngô Tà và Trương Khởi Linh vội vàng chạy đến nhà của Nhị Nguyệt Hồng, nhưng Nhị Nguyệt Hồng lại đóng cửa không tiếp, Ngô Tà sốt ruột đến mức định đạp cửa xông vào, lúc đó người của Nhị Nguyệt Hồng đi ra nói với cậu:
"Tiểu Tam Gia, ngài đừng làm vậy, Nhị gia biết ngài đến đây tìm Hoa nhi gia, nhưng Hoa nhi gia không có ở nơi này, ngày hôm qua Giải gia đã đến đưa cậu ấy đi rồi.
Nhị gia còn bảo, đây là chuyện riêng của Giải gia, vì vậy ngài không nên xen vào.
Ngài đừng cố chấp nữa, ngài cũng biết tính tình của Nhị gia rồi, nếu đã không muốn gặp thì sẽ không gặp, ngài vẫn nên trở về đi."
Nói xong, người nọ xoay người đi vào nhà, không để ý đến Ngô Tà nữa, thuận tiện đóng luôn cửa lại.
Ngô Tà nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép chặt nhưng vẫn cứng đầu không chịu rời đi, Trương Khởi Linh đành nắm lấy tay cậu, bảo:
"Đi thôi, theo như những gì em từng nói, Nhị gia chắc sẽ không gạt em, trước tiên chúng ta về nhà bàn bạc một chút với cậu của tôi."
"Ừm."
Lúc Ngô Tà và Trương Khởi Linh trở lại phòng làm việc của Hắc Nhãn Kính, hắn còn đang nói chuyện với Tiêu Lâm gì gì đó, dường như việc hợp tác đã gần xong, hắn thấy Ngô Tà và Trương Khởi Linh đã về, vội vàng bảo lát nữa sẽ liên hệ lại rồi cúp điện thoại.
"Câm điếc, Ngô Tà, thế nào rồi? Hoa nhi gia có ở nhà không?"
Ngô Tà khẽ lắc đầu, đáp:
"Không, lúc đầu Tiểu Hoa bị đưa đến chỗ Nhị gia, ngày hôm qua chú Giải lại mang Tiểu Hoa đi mất, không ai biết ông ấy đưa Tiểu Hoa đi đâu cả."
"Cha cậu ấy sao? Cha cậu ấy đưa cậu ấy đi làm gì?"
"Không biết.
Thầy Tề, anh có nói với Tiểu Hoa cái gì không, hoặc là giữa hai người có chuyện gì đó? Tiểu Hoa...!Tiểu Hoa đã nói với chú Giải chuyện của hai người rồi."
Hắc Nhãn Kính nghe Ngô Tà nói xong, sắc mặt hắn càng u ám hơn, hắn nhìn Ngô Tà và Trương Khởi Linh rồi trả lời:
"Hôm đó tôi đưa cậu ấy đi ngắm mặt trời mọc có hỏi...!hỏi cậu ấy khi nào thì nguyện ý theo tôi ra nước ngoài."
"Ra nước ngoài? Đi đâu? Để làm gì?"
"Kết hôn."
Ngô Tà ngạc nhiên nhìn Hắc Nhãn Kính, không ngờ hắn sẽ nói với Giải Vũ Thần như vậy.
Kỳ thật Giải Vũ Thần vẫn luôn rất để ý tới Hắc Nhãn Kính, chẳng qua tính y quá cao ngạo, lúc nào cũng bày ra điệu bộ bất cần đời, nhưng mà một khi y đã nhận định chuyện gì thì sẽ rất kiên định.
Có lẽ y đã chuẩn bị kĩ càng nên mới dám come out với cha mình, ai ngờ Giải Liên Hoàn lại có phản ứng lớn như vậy, trực tiếp giam lỏng y luôn, giam lỏng ở đâu cũng chả biết nữa.
Hắc Nhãn Kính thở dài thật mạnh, lúc ấy đúng là hắn rất nghiêm túc, nhưng không ngờ Giải Vũ Thần quá coi trọng chuyện này, chưa kịp thương lượng với hắn đã tự mình đối mặt rồi.
"Vân Nhạc, phái người giám sát Giải Liên Hoàn cả ngày, nghe lén điện thoại của ông ấy.
Còn nữa, chú ý đến các ghi chép xuất nhập cảnh, xem thử Giải Liên Hoàn có thể đưa Hoa nhi ra nước ngoài không.
Một khi có tin tức về Hoa nhi, ngay lập tức báo cho tôi biết."
"Vâng."
Ngô Tà nhíu chặt mày nhìn bóng Vân Nhạc rời đi, cậu lo lắng cho Giải Vũ Thần nhưng cũng càng lo lắng cho mình và Trương Khởi Linh.
Cậu không biết lỡ như người nhà biết được quan hệ của cậu, liệu có thể không nói một lời mà nhốt cậu ở một chỗ Trương Khởi Linh không tìm được không.
Tưởng tượng đến bộ dáng hắn sốt ruột khi không tìm được mình, Ngô Tà đã sợ run lên.
Reng reng reng.
Đúng lúc ấy, điện thoại trong phòng lại vang lên, Hắc Nhãn Kính nghe máy, đáp lại vài câu rồi cúp điện thoại, Trương Khởi Linh nói với hắn:
"Tôi sẽ xử lý chuyện Tiêu Lâm, anh đi tìm Giải Vũ Thần đi."
Hắc Nhãn Kính nhìn Trương Khởi Linh một cái rồi gật đầu.
"Tiêu Lâm có thể làm đối tượng mới để nâng đỡ, nhưng cậu cũng nên cẩn thận khi tiếp xúc với hắn, nếu phải gặp mặt gì đó thì nên mang theo nhiều người."
"Tôi biết rồi.
Ngô Tà, trước tiên tôi cùng em về nhà, bảo là cậu của tôi đã trở lại, tôi phải về lại nhà mấy ngày, tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng để bọn họ biết em đã biết được chuyện của Giải Vũ Thần, tôi sợ lỡ như bọn họ hỏi em, một mình em sẽ ứng phó không được."
"Ừm."
"Đưa tư liệu cho Mặc Bạch, sau khi tôi về sẽ xem xét."
"Được."
Ai ngờ khi Ngô Tà và Trương Khởi Linh về đến nhà, Ngô Tam Tỉnh cũng có mặt, Ngô Nhất Cùng muốn Trương Khởi Linh ở lại ăn cơm, sau đó sẽ bảo Phan Tử đưa hắn đi, còn nói chờ đến khi Hắc Nhãn Kính hết bận thì sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Cả bữa ăn, Ngô Tà ăn cơm rất vô vị, Trương Khởi Linh cũng không nói chuyện, Ngô Nhất Cùng còn khen cậu hiểu chuyện hơn, nhưng cậu không đáp lời.
Ngô Tam Tỉnh nhìn hai người cúi đầu im lặng ăn cơm, muốn mở miệng nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Dùng bữa xong, Ngô Tà cùng Trương Khởi Linh đứng trong sân nhà chờ Phan Tử đến, cậu hỏi:
"Tiểu Ca, cậu thật sự sai người canh gác gần nhà tớ à? Bắt đầu từ lúc nào vậy?"
"Lần trước tôi trọng thương chạy về trường học, khi đó tôi sợ sẽ có người chú ý tới, vì vậy vẫn luôn phái người đi theo em, lỡ như kẻ thù biết được sẽ làm tổn thương em.
Nhưng mà yên tâm, bình thường bọn họ cũng không biết.
Trong thời này tôi xử lý việc này, Mặc Bạch sẽ canh gác cạnh em, nếu có chuyện gì sẽ gọi ngay cho tôi."
"Biết rồi, cậu cũng nên cẩn thận nhé."
"Ừ."
Lúc này, Phan Tử lái xe tới, Trương Khởi Linh lưu luyến cầm tay cậu rồi lên xe, Ngô Tà lo lắng nhìn chiếc xe đi khuất tầm mắt rồi mới vào nhà.
Ngô Tam Tỉnh và