Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu vào bên trong căn phòng. Trình Cẩn nhíu mày, ngồi dậy, ngay lập tức, cục bông nhỏ đang ngủ say trên bụng của hắn rơi xuống đùi, trong lúc mơ mơ màng màng, nó lại nhìn thấy cậu em của Trình Cẩn đang đứng bật dậy, con thỏ bình tĩnh, nhảy sang một bên.
Sau khi đánh răng, rửa mặt, Trình Cẩn cầm lược, chải lông cho cục bông nhỏ ngốc nghếch đang ngồi im trên giường.
Con thỏ nhíu mày, để mặc chiếc lược di chuyển trên thân thể, tuy rằng tên cầm thú này có phần khá mạnh tay nhưng dù sao thì hôm nay, hắn cũng đã tình nguyện chải lông cho mình.
Sau khi ăn cơm, Trình Cẩn bế cục bông nhỏ đến phòng sách, tiếp tục giải quyết công việc, ngày hôm qua, do bận lo lắng cho việc tu luyện của Thù Thù nên vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa xem.
Bên trong phòng sách, trong lúc Trình Cẩn đọc tài liệu, Thù Thù lại ngồi bên cạnh, đọc bình luận trên trang baidu, cho đến hôm nay, chủ đề mà nó post lên đã có thêm rất nhiều bình luận nhưng tất cả những lời gợi ý đều không tuân theo bất kì một cơ sở khoa học nào.
Thỉnh thoảng, trong những lúc nghỉ ngơi sau giờ làm việc vất vả, Trình Cẩn lại vui đùa với cục bông nhỏ, cứ như vậy, một người một thú cưng đã trải qua một ngày cuối tuần tràn ngập hạnh phúc.
Buổi chiều, Trình Cẩn lại lái xe, mang Thù Thù vào bệnh viện. Sau khi gặp gỡ bác sĩ và nhận được thông tin về việc ngày mai, Hà Nhất Phàm sẽ được chuyển đến phòng bệnh thông thường, hắn vui vẻ ôm cục bông nhỏ về nhà.
Đến khi con thỏ hoàn thành việc tu luyện, Trình Cẩn mới chọt vào mông của nó một cái: “Ngày mai tôi phải đi làm rồi, cậu muốn ở nhà với người giúp việc hay là đến công ty với tôi?”.
Cục bông nhỏ “Gru… gru…” vài tiếng rồi cào nhẹ lên cánh tay của Trình Cẩn, dĩ nhiên là phải theo anh đến công ty rồi, vì đến công ty mới được ăn thịt.
Trình Cẩn nhíu mày, gãi nhẹ lên chiếc cằm của con thỏ: “Tôi không hiểu gì cả”.
Cục bông nhỏ nhận ra rằng bệnh điên của gã đàn ông này lại tái phát, nó cào mạnh vào cánh tay của Trình Cẩn một cái, tôi nhất định phải đi theo anh.
Trình Cẩn tiếp tục đùa giỡn: “Cậu muốn theo tôi đến công ty à? Được thôi, nhưng nếu mang cậu đến công ty thì liệu tôi có được ưu đãi gì không?”.
Con thỏ giơ móng vuốt về phía Trình Cẩn, mẹ kiếp, ngay cả hợp đồng bán thân cũng đã kí xong rồi, ưu đãi cái gì mà ưu đãi, chẳng lẽ mày thật sự muốn ăn thịt thỏ sao?
Trình Cẩn mặc kệ việc Thù Thù tức giận, hắn lấy ra một tờ giấy rồi đặt hộp mực lên bàn.
Con thỏ đọc nội dung được viết trong tờ giấy rồi nhanh chóng đóng dấu, mẹ kiếp, ngay cả hợp đồng bán thân cũng đã kí rồi, việc mát xa cho Trình Cẩn có là gì chứ?
Trình Cẩn vui vẻ hôn lên trán của cục bông nhỏ một cái.
Trước đây, sau khi Thù Thù kí tên vào bản hợp đồng bán thân, Trình Cẩn đã dùng một vài thủ đoạn để điều tra thân thế của cục bông nhỏ, kết quả cho thấy tuy rằng nó hơi ngốc một chút nhưng tính cách lại rất tốt, vì vậy, hắn thật sự mong chờ vào cuộc sống khi cục bông nhỏ biến thành người. Sau khi đã điều tra cẩn thận, Trình Cẩn âm thầm lên kế hoạch lừa cục bông nhỏ, vì vậy, những bản hợp đồng với các điều khoản có lợi cho Trình Cẩn lần lượt ra đời, nhất định phải nhân cơ hội Thù Thù chưa biến thành người để ép buộc nó kí tên.
Ngày hôm sau, việc Trình Cẩn bế con thỏ đến công ty khiến tất cả nhân viên đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đối diện với ánh mắt mang đầy vẻ nghi ngờ của mọi người, Trình Cẩn mỉm cười, giải thích: “Thằng nhóc này cứ bám dính lấy tôi nên tôi buộc phải mang nó đến đây”.
Khóe môi của con thỏ khẽ run rẩy, anh nói cứ như thể tôi là một đứa trẻ chưa cai sữa vậy.
Khi hai người chuẩn bị bước vào thang máy, Hà Nhất Phàm lại nghe được một đoạn hội thoại khiến tam quan của cậu gần như bị hủy hoại hoàn toàn.
“Trương Hằng, chị nghĩ xem tại sao giám đốc của chúng ta lại dịu dàng đến mức nuôi dưỡng cả một con thỏ như vậy, lại còn ‘thằng nhóc này cứ bám dính lấy tôi’, vừa nghe đến đây thì trái tim em đã tan chảy cả rồi. Nếu em có thể biến thành con thỏ kia thì tốt biết mấy” – Nữ nhân viên A mắt đầy tim hồng, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Trình Cẩn.
Ngay lập tức, nữ nhân viên B cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, giám đốc của chúng ta rất điềm đạm, cô gái nào tốt số lắm mới được gả cho anh ấy, ước gì em có thể blablabla…”.
Con thỏ bĩu môi, người đàn ông mà các cô miêu tả rõ ràng không phải là thằng khốn đang bế tôi, Trình Cẩn thật sự là một thằng cha vừa xấu tính lại vừa ỷ mạnh hiếp yếu. Mẹ kiếp, hóa ra là giám đốc à, quả thật