Sau khi Lưu Hiểu rời đi, cục bông nhỏ mở ipad, tiếp tục chơi trò chơi, việc vượt qua gần một nửa level trong một lần chơi khiến nó cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tận mắt chứng kiến cảnh tượng Thù Thù vui vẻ chơi trò chơi, Trình Cẩn yên tâm, tiếp tục vùi đầu vào mớ tài liệu đang đặt trên bàn.
Cứ như vậy, một người một thú cưng bận rộn giải quyết “công việc” cho đến tận giờ nghỉ trưa.
Lưu Hiểu lại bước vào văn phòng, nhắc nhở Trình Cẩn đã đến lúc phải dùng cơm trưa. Vì Trình Cẩn là một vị giám đốc rất “gần dân” nên hắn thường xuyên dùng bữa trưa tại căng tin của công ty. Hành động này khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng giám đốc không hề kiêu ngạo, thật đáng được cộng thêm một điểm nhưng chỉ có Lưu Hiểu biết được sự thật rằng đầu bếp của căng tin chính là bếp trưởng trong một khách sạn năm sao nổi tiếng, những kẻ có tiền đều rất phóng khoáng, chỉ là bọn họ che giấu tài giỏi đến mức độ nào mà thôi.
Trình Cẩn lưỡng lự, liếc mắt về phía Thù Thù đang vui vẻ chơi đùa, việc mang cục bông nhỏ đến căng tin quả thật là một vấn đề nan giải.
Lưu Hiểu nhìn theo ánh mắt của Trình Cẩn, lúc này, do tầm nhìn bị che khuất nên cậu chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng con thỏ đang nhảy nhót xung quanh chiếc ipad, chẳng lẽ nó nhảy liên tục như vậy mà không hề cảm thấy mệt mỏi sao? Lưu Hiểu nhìn về phía Trình Cẩn rồi hỏi: “Tại sao anh lại nuôi dưỡng một con thỏ kì lạ như vậy? Chẳng những ngốc mà còn liên tục nhảy nhót”.
Tuy âm thanh phát ra từ chiếc ipad đã bị tắt nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ, phấn chấn của cục bông nhỏ, khó khăn lắm nó mới có thể dùng móng vuốt để điều khiển nhân vật, nhất định phải trân trọng.
Trình Cẩn vội vàng tiến đến bên cạnh con thỏ rồi chọt vào mông của nó một cái: “Thù Thù”.
Cục bông nhỏ “Gru… gru…” vài tiếng rồi đẩy ngón tay của Trình Cẩn ra: anh vui lòng đừng làm phiền trong lúc tôi đang chơi trò chơi.
Trình Cẩn nhíu mày, quả thật là thằng nhóc này rất to gan, trong phòng có người lạ cũng dám chơi trò chơi. Vừa nghĩ đến đây, Trình Cẩn liếc Lưu Hiểu một cái rồi vội vàng ấn nút, tắt trò chơi.
Cục bông nhỏ quay đầu lại, nhìn Trình Cẩn bằng ánh mắt mang đầy vẻ giận dữ: anh làm gì vậy? Tôi vừa chơi đến thời khắc quan trọng của màn đấu.
Trình Cẩn chỉ về phía Lưu Hiểu, cục bông nhỏ nhanh chóng nhận ra, nó vừa vuốt qua vuốt lại màn hình cảm ứng vừa thầm mắng bản thân là đồ ngốc.
Suýt chút nữa đã bị bại lộ rồi, ông trời ơi, tại sao tôi lại ngốc như vậy chứ?
Trình Cẩn vừa vuốt ve con thỏ đang chán nản vừa hỏi: “Chúng ta sẽ ăn cơm trưa tại căng tin hay là ăn ở đây?”.
Lưu Hiểu vội vàng trả lời: “Dĩ nhiên là ăn tại căng tin rồi, giám đốc à, hôm lại anh làm sao vậy? Tại sao cứ balabala…”.
Cục bông nhỏ liếc Lưu Hiểu một cái rồi thầm mắng: đồ ngu, sau đó, nó nhảy lên người của Trình Cẩn, chúng ta đến căng tin đi, bởi vì đến đó có thể chọn thức ăn. Còn việc bại lộ thân phận gì gì đó, Hà Nhất Phàm không cần phải lo lắng bởi vì đã có người thay cậu bận tâm rồi.
Trình Cẩn ôm con thỏ, cắt ngang lời nói của Lưu Hiểu: “Đi thôi”.
Khi hai con người và một con thú cưng bước vào căng tin thì đã phải chứng kiến cảnh tượng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ, tuy rằng ngày thường, các nữ nhân viên vẫn lén lút quan sát Trình Cẩn nhưng hôm nay, sự xuất hiện của cục bông nhỏ khiến ánh mắt của bọn họ càng thêm phần nồng nhiệt.
Cảnh tượng giám đốc ôm con thỏ đến công ty rồi lại ôm nó đến căng tin, nhẹ nhàng chăm sóc khiến trái tim của các nhân viên nữ vỡ vụn. Quả thật là giám đốc đại nhân rất dịu dàng, ngay cả thú cưng còn được anh ấy chăm sóc cẩn thận như vậy, huống hồ chi, nếu giám đốc có bạn gái… Vừa nghĩ đến đây, các nhân viên nữ đã không dám tiếp tục tưởng tượng, bởi vì bọn họ lo lắng rằng sự ghen tị sẽ khiến đầu óc choáng váng, dẫn đến một vài hành động điên cuồng khiến bản thân mất mặt.
Trình Cẩn ôm con thỏ đến khu vực chọn thức ăn, nếu cục bông nhỏ muốn ăn món nào, nó sẽ cào nhẹ vào cánh tay của Trình Cẩn một cái.
Lưu Hiểu đã chọn xong món ăn, im lặng ngồi chờ ở một góc bàn. Việc là bằng hữu kiêm trợ lý nhiều năm giúp cậu hiểu rất rõ tính cách của Trình Cẩn. Lưu Hiểu nhớ đến việc mà Trình Cẩn vừa dặn dò sáng nay, xem ra cần phải nhanh chóng thực hiện.
Sau khi chọn món ăn, Trình Cẩn định đi lấy một vài chiếc chén rỗng, tuy nhiên, việc một tay cầm khay thức ăn, một tay ôm con thỏ khiến hắn không thể thực hiện được ý định này, trong lúc Trình Cẩn vẫn còn đang phân vân, một nhân viên nữ đã lên tiếng: “Giám đốc, em giúp anh bế con thỏ nhé”.
Trình Cẩn cúi đầu, nhìn cục bông nhỏ đang bám chặt vào cánh tay rồi mỉm cười: “Nó không thích bị người lạ bế”.
Trong nháy mắt, cô gái kia đã bị nụ cười của giám đốc đại nhân mê hoặc: “Vậy… vậy em giúp anh