Trong một căn phòng xa hoa trên một du thuyền lớn giữa mặt biển, từ nhà tắm truyền đến âm thanh róc rách tiếng nước chảy, Thiên Nhã đầu đau như búa bổ, cô khẽ mở mắt, nhìn chiếc đồng hồ đang được treo ngay ngắn trên bức tường trắng tinh.
-Mười hai giờ rồi! Ở đây là đâu?- Cô ngơ ngác nhìn khắp nơi, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Đầu cô đau nhức dữ dội, lấy tay vỗ nhẹ nhẹ mấy cái, cô nhớ hôm qua, nhớ lúc nhìn thấy hai người đang chia tay, nhớ lúc cô tát người con trai lạ mặt đó, nhớ cả lúc cô ói lên người của ai đó.
Chợt thấy người phía dưới lạnh lạnh, cô cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi bụm miệng xém chút là đã thét lên.
-Ôi trời!- Thiên Nhã lầm bầm.
Chẳng lẽ cô ngủ với một người đàn ông sao? Cô và hắn ta đã có gì chưa? Tại sao cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, phần dưới thì chẳng có gì? Cô hận không thể giết chết tên đê tiện trong phòng tắm kia, nhưng khi nhìn xuống ga giường trắng tinh, mới thở phào nhẹ nhõm, không chần chứ cô ngồi xổm dậy, loay hoay kiếm quần áo của mình, cô muốn trốn đi.
-Oh my god!- Thiên Nhã chán chường ngồi bệch xuống sàn nhà, quần áo của cô toàn bốc mùi, vết ói vẫn còn.
-Làm sao đây! Làm sao đây! Phải rồi, gọi điện cho vệ sĩ Jun (vệ sĩ riêng của cô)… nhưng mình để điện thoại ở chỗ cô ấy rồi, hay là..- Gương mặt xinh đẹp của Thiên Nhã bỗng trở nên gian xảo, cô liếc nhiền chiếc S6 đặt trên bàn của ai đó, rồi lại nhìn vào trong phòng tắm.
Thiên Nhã chộp lấy chiếc điện thoại, mở nguồn lên.
-Đùa tôi chắc!- Thiên Nhã tức giận, lúc này cô chỉ mún ném thẳng chiếc điện thoại kia xuống đất, trên chiếc điện thoại đó có mật khẩu.
-Để xem, mật khẩu gì nhỉ??- Thiên Nhã ngước mặt lên trời lí nhí, lo suy nghĩ nên cô chẳng hay người trong phòng tắm đã bước ra từ lúc nào.
-0248- Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau làm Thiên Nhã giật mình, xém nữa là rớt cái S6 sang trọng trên tay.
-Anh..ơ..hì hì..
mượn điện thoại…hì hì..
trả anh!- Thiên nhã lúng túng, cô cười giả lả, điệu bộ của cô khiến người con trai kia buồn cười.
-Sao? Sao tôi lại ở đây?- Thiên Nhã nhìn quanh căn phòng, thoáng lo lắng, cô hỏi.- Anh và tôi đã… đồ này…
-Tôi gọi người phục vụ nữ thay hộ cô!- Người còn trai kia đáp gọn.
-Nhưng sao tôi ở đây!- Thiên Nhã hết kiên nhẫn.
-Cô còn nói hả, con nhỏ kia, cô ói lên bộ vest tôi yêu quý nhất, cô còn muốn yên bình mà ra đi à.- Với vẻ mặt không một chút biểu cảm, anh nói, chân tiến về phía Thiên Nhã.
-Anh muốn gì,tôi đánh anh đấy, tôi có võ đấy đai đen karate đấy, anh này, tránh xa tôi ra!- Thiên Nhã la ó lên
Tên con trai kia vẫn chẳng thèm để ý đến lời cô nói, chân vẫn cứ tiến về phía cô, càng gần càng gần.
Thiên Nhã không nhịn được nữa, thật sự cô rất giỏi võ, cô bắt đầu dở nghề của mình, đấu tay đôi với hắn.
Tên kia cũng chẳng vừa, hắn ta chỉ khoảng mười chiêu thôi đã khoá được hai tay cô, bí quá cô giơ chân lên toan đá hắn, nhưng ông trời không giúp cô, hắn rất mạnh, đến nỗi chĩ cần một tay đã khoá được hai tay của cô, còn tay kia nắm chật cổ chân cô.
Trông hình tượng cô lúc này rất quái đi, hai tay bị khoá, một chân giơ cao, cũng may là chiếc áo sơ mi dài nếu không cô thật không còn mặt mũi nào nữa, cô bây giờ đang rơi vào thế bí, cô khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong.
-Anh..buông..ra!- Thiên Nhã cố hết sức vùng ra, và cô đã thoát khỏi đôi tay đáng sợ đó, thế nhưng cô bỗng nhiên mất đà và sắp ngã xuống sàn, cảm thấy va đập khá mạnh, cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại chuẩn bị cho cơn đau đang tới.
Một giây… hai giây…ba giây
-Ủa sao không đau!- Thiên Nhã lấy làm lạ, rõ ràng cô đang ngã mà, sao không đau gì hết, mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là một gương mặt nhìn cô say đắm, chủ nhân của gương mặt ấy đã đang vươn tay ôm lấy tấm thân mảnh mai của cô, vì vậy mà cô không bị té.
Bốn mắt nhìn nhau khá lâu, cô nhìn anh và ngược lại.
Bỗng dưng cả hai cảm thấy dường như tim mình đập khá nhanh và mạnh, Thiên Nhã vẫn đứngđó, để mặc tấm thân trong vòng tay của người con trai xa lạ mới quen kia, cô không vùng vẫy, cũng không chống cự.
Người con trai vẫn chưa chịu buông ra, có một cái gì đó luôn níu kéo ánh mắt anh.
Gương mặt người con gái này rất đẹp, một chút hơi rượu sót lại làm gương mặt cô hồng như cà chua, đôi mắt như được phủ một tầng sương mỏng, mũi nhỏ cũng hơi đỏ, đáng chết nhất là đôi môi trái tim đỏ mọng đang mím lại, gương mặt