Hai người đứng mặt đối mặt, không khí giằng co.
Sau khi hét lên với Cảnh Nhuế vài câu, thì Trì Gia xịt luôn, nàng cắn môi nhíu mày khom lưng, đột nhiên không kịp phòng lại đến một trận đau, bụng dưới vô cùng khó chịu, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trời âm mấy độ, lại có tuyết rơi, đau bụng kinh dữ dội, vẫn còn bản thảo thiết kế đợi nàng tăng ca chỉnh sửa.
Trì Gia nghĩ đêm nay nhất định là do bông tuyết lạc trong đầu mình hóa thành nước, mới mua thuốc chạy đến nhà Cảnh Nhuế.
Trì Gia càng nghĩ càng giận, tức giận đến mức muốn đem họ Cảnh đánh một trận, chị ta dựa vào cái gì mà lăn lộn mình như vậy? Trì Gia lại càng giận chính mình nhượng bộ với Cảnh Nhuế, dù cho tính hồ ly tinh có thật bị sốt thì cũng có quan hệ gì với mình? Hà tất phải nghiêm túc.
Quả nhiên, ai nghiêm túc thì người đó thua.
Cảnh Nhuế thấy có gì đó không ổn, “Không thoải mái ở đâu?”
“Không cần chị lo!” Cảnh Nhuế vừa tới gần nàng, Trì Gia liền phản cảm mà lui về phía sau một bước, che lại bụng chuẩn bị rời đi, chỉ là cơn đau quá nặng, đi không nổi.
Trì Gia đỡ vách tường, nghỉ một lát, trước khi bắt xe tới đây đã đau rồi, chỉ là nàng cố nén mà thôi.
“Có phải tới tháng rồi phải không?” Cảnh Nhuế tiến lên giúp Trì Gia cầm túi xách, đỡ lấy nàng.
“Chị tránh ra...!tôi thấy chị là khó chịu!” Trì Gia tiếp tục hung dữ với Cảnh Nhuế, cả quá trình không có lấy một lần sắc mặt tốt.
Kỳ thật bình thường tính tình Trì Gia cũng không táo bạo như vậy, đặc biệt là khi đối mặt với khách hàng, lại nói Cảnh Nhuế vẫn là khách hàng lớn của nàng, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Cảnh Nhuế, Trì Gia lại thích giở thói, hơn nữa không suy xét đến hậu quả một chút nào.
Cảnh Nhuế không nói tiếng nào ôm lấy eo Trì Gia, nửa ôm, muốn đỡ nàng lại sô pha.
“...Đừng chạm vào tôi.” Trì Gia vẫn còn khó chịu, xoay người đẩy Cảnh Nhuế ra.
“Còn ngoan cố, đau thành như vậy còn ngoan cố.” Lời nói có vài phần trách cứ rồi lại mang theo dịu dàng, Cảnh Nhuế không buông tay, rũ mắt nhìn khuôn mặt tiều tụy của Trì Gia, đột nhiên có chút đau lòng và cả tự trách, “Lại sô pha ngồi trước một lát đã.” Trì Gia chịu đựng không nổi, đành phải để Cảnh Nhuế đỡ, mỗi lần trước khi đến kỳ ba ngày có thể làm nàng đau đến chết khiếp, nếu là vừa lúc được nghỉ còn tốt, còn nếu là vài thời gian làm việc, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cơn đau chỉ là gián đoạn mà đến, chịu đựng một lúc đã tốt hơn rất nhiều.
Trì Gia dựa trên sô pha, ấn bụng dưới, lúc bất động đúng là thoải mái hơn nhiều.
Cảnh Nhuế đứng dậy đi phòng bếp pha ly trà gừng đường phèn, đưa cho Trì Gia, “Đỡ hơn chút nào chưa?”
So với vừa nãy đã tốt hơn rất nhiều, nhưng còn khó chịu, Trì Gia giả vờ bày ra bộ dáng thoải mái, đứng dậy phải đi.
“Không được đi.” Cảnh Nhuế ngăn nàng lại, sắc mặt khó coi như vậy, đều sợ nàng vừa ra khỏi cửa là té xỉu, “Lúc nghe điện thoại sao lại không nói với tôi?”
Cái giọng điệu mệnh lệnh này, cao cao tại thượng.
Trì Gia trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế, bởi vì mấy ngày nay ngủ không đủ giấc, bọng mắt sưng húp đầy tơ máu, họ Cảnh này chính là đang trách mình tự làm tự chịu, rõ ràng là đang không thoải mái còn cứng rắn muốn chạy tới đây?
“Có gì mà phải nói,” Trì Gia cười lạnh một chút, giận dỗi nói với Cảnh Nhuế, “Hôm nay tôi chính là rảnh rỗi, không có quan hệ gì đến chị.”
Khẩu thị tâm phi.
Không khí lại một lần nữa căng thẳng.
“Thực xin lỗi.” Cảnh Nhuế nói ra ba chữ này, mới phát hiện thật xa lạ làm sao, “Đêm nay là tôi sai, tôi không nên dối gạt cô lại đây.
Còn khó chịu không?”
Cảnh Nhuế xin lỗi, trong lòng trì gia mới cảm thấy thoải mái chút.
Nhưng Trì Gia vẫn quay mặt đi, không muốn nghe không muốn để ý, nàng cảm thấy mình bây giờ vô cùng tủi thân, vốn dĩ thời kỳ đặc thù còn muốn có người chăm sóc nàng, ở bên nàng, kết quả, đội đêm gió tuyết đến lại bị Cảnh Nhuế chơi xỏ.
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia vẫn luôn ngậm chặt miệng, xem ra xin lỗi cũng không làm trong lòng Trì tiểu thư hết giận, “Nếu đau quá thì tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Tôi không yếu như vậy.” Trì Gia chuẩn bị đi lấy túi máy tính, tan làm là trực tiếp đi mua thuốc đến chỗ Cảnh Nhuế, notebook cũng mang theo.
“Trì Gia, cô có thể đừng mạnh miệng nữa không? Cô nhìn bộ dáng hiện tại của cô xem...” Cảnh Nhuế đã nhìn quen quen sắc mặt hồng nhuận của Trì Gia, cho nên sắc mặt hôm nay nhìn có vẻ đặc biệt tái nhợt, nói, Cảnh Nhuế thả nhẹ ngữ điệu, “Đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn nghe lời.”
Trì Gia còn chưa đủ hiểu Cảnh Nhuế, cho nên không biết Cảnh Nhuế đối nàng mở ra đặc quyền lớn bao nhiêu.
Cảnh Nhuế trước nay chưa từng đối với ai như thế, sau khi bị người ta mắng “bệnh tâm thần”, mà còn có thể bảo trì được bình tĩnh, bỏ xuống mặt mũi mà hỏi han ân cần với đối phương.
Nhưng Trì Gia cố tình lại không ăn cái bộ dạng này của Cảnh Nhuế, còn ngoan ngoãn nghe lời...
Ở dưới trạng thái không có tinh thần, Trì Gia nghẹn một hơi, thành công lại mắng Cảnh Nhuế một câu, “Cảnh Nhuế, tôi lại không phải thú cưng chị nuôi...!Ách, đau quá...”
Cho rằng sẽ đau thêm một lúc nữa, Trì Gia tự giác ngồi xuống sô pha trước.
“Đau thành như vậy còn mắng người!” Lúc này, Cảnh Nhuế rốt cuộc nếm được mùi vị người khác không nghe lời mà không làm gì được, sau khi Trì Gia dùng ánh mắt bất mãn nhìn liếc mắt nhìn qua cô, Cảnh Nhuế dịu dàng nói chuyện, “Đừng cố chịu đựng.”
Trì Gia chỉ là ôm bụng dưới, từ từ nghỉ ngơi, không để ý tới sự quan tâm của Cảnh Nhuế, vẫn còn tức giận.
Khi người khác thân thể không thoải mái muốn mềm bao nhiêu có bấy nhiêu nhiêu mềm, đến lượt Trì tiểu thư đây thì là muốn ngoan cố bao nhiêu có bấy nhiêu ngoan cố.
Cảnh Nhuế ngồi ở bên cạnh Trì Gia, đưa tay, dùng lòng bàn tay nắm lấy mu bàn tay Trì Gia, mặc nhiều như thế mà tay còn lạnh.
Đương Cảnh Nhuế nắm tay nàng, khi cô đặt bàn tay lên bụng dưới của nàng nhẹ xoa, Trì Gia cảm thấy thật thoải mái thật ấm áp.
“Uống chút trà gừng cho dễ chịu.” Cảnh Nhuế tiếp tục giúp Trì Gia xoa bụng dưới, mới thấy được nàng giãn mày ra chút.
Thái độ Trì Gia rốt cuộc dễ chịu hơn, bởi vì đau, còn bởi vì có người quan tâm, kỳ thật yêu cầu của nàng rất đơn giản, chẳng sợ chỉ là một hai câu thăm hỏi tri kỷ.
Nhưng cố tình vào thời điểm mấu chốt này, Cảnh Nhuế lại đến gây chuyện với nàng, nàng đành phải đem sự khó chịu trong các kỳ nghỉ lễ đều xả trên người hồ ly tinh.
“Có đỡ chút nào không?”
Trì Gia tâm bất cam tình bất nguyện mà đáp lời, “Ừ.”
Vị bà cô nhỏ này rốt cuộc chịu phản ứng người khác, Cảnh Nhuế nhẹ nhàng thở ra, đời trước có phải nợ vị cừu trắng nhỏ này hay không, vậy nên hiện tại cứ phải “hầu hạ” nàng.
Cảnh Nhuế