Trì Gia không lường trước được những lời này sẽ từ thốt ra từ trong miệng Cảnh Nhuế, dưới sự so sánh, có vẻ giống như mình cả đầu óc đều chứa phế liệu màu vàng.
Cảnh Nhuế bỗng nhiên nói như vậy, làm Trì Gia không thể không hoài nghi, cô ấy...!Chẳng lẽ thật sự thích mình?
Khi nhìn nhau, mỗi người đều mang những suy nghĩ riêng.
“Lên.” Cảnh Nhuế lôi kéo cánh tay Trì Gia, kéo nàng đứng dậy.
“Chị không nói đạo lý.”
“Tôi rất mệt, đừng để tôi phải lặp lại.” Ở trong mắt Cảnh Nhuế, trì tiểu thư tính tình ngoan cố mới gọi là không nói đạo lý, tuy rằng cô lừa Trì Gia, nhưng buổi sáng đúng thật là đã sốt nhẹ, đến bây giờ trạng thái vẫn chưa ổn định lắm.
“Tôi lại không bắt chị phải quan tâm tôi...” Nghe Cảnh Nhuế nói mệt, Trì Gia theo bản năng thu liễm ngữ khí, biến thành nhỏ giọng lầu bầu.
Vừa rồi lại là để người ta bón nước đường đen cho, lại là đêm rồi còn đi sai sử người ta nấu cháo, rốt cuộc vẫn là có chút xoắn xuýt.
Cùng Trì Gia náo loạn một trận này, Cảnh Nhuế đau đầu, ngữ khí nghe vào mang theo mệt mỏi, “Đừng lăn lộn nhau nữa, được không?”
Trì Gia ậm ừ một lúc, mới nói, “...Mặc áo ngủ của chị?”
Rốt cuộc không còn ngoan cố, Cảnh Nhuế gật đầu, “Tôi đi lấy cho cô.”
Đêm nay Trì Gia chưa nói phải đi về, bởi vì tại đáy lòng vẫn muốn ở lại, muốn Cảnh Nhuế dỗ dành nàng giống như vừa rồi, chăm sóc nàng, Trì Gia cười mình thiếu thốn tình cảm có bao nhiêu, chút chuyện như vậy không phải một mình có thể giải quyết được rồi sao? Nhưng nàng thích Cảnh Nhuế săn sóc với mình.
Tại trong lòng, muốn và cảm thấy không nên, là hai khái niệm khác nhau, lúc Trì Gia đối mặt với Cảnh Nhuế, luôn mang theo hai loại ý niệm này.
Đêm muộn, Trì Gia tắm xong, mặc áo ngủ của Cảnh Nhuế, nằm xuống giường.
Nàng cùng Cảnh Nhuế ở chung một căn phòng, ngủ chung một chiếc giường, bao gồm cả hôn môi, lên giường, dần dần đều thành việc đương nhiên.
Lúc trước thề son sắt nói rằng không dây dưa, quấn lấy nhau, mà bây giờ thì sao?
Một bên giường hơi hơi trùng xuống, Cảnh Nhuế kéo chân ra, nằm nghiêng xuống bên cạnh Trì Gia, hỏi, “Còn đau không?”
“Đỡ rồi.” Trì Gia đưa lưng về phía Cảnh Nhuế, muộn thanh nói.
Hiếm khi hai người được dịp tâm bình khí hòa mà nói chuyện phiếm bình thường như vậy, Cảnh Nhuế dán vào lưng Trì Gia, ôm nàng từ phía sau lưng, lại đưa tay sờ bụng dưới của nàng, dịu dàng nói, “Tôi giúp cô xoa xoa.”
Cái ôm này làm Trì Gia cảm thấy cả người mình như bị hương khí trên người cô vây lấy, thật ấm áp.
“Đỡ chút không?” Cảnh Nhuế xoa bụng dưới cho Trì Gia, lại ở bên tai nàng hỏi nhỏ.
Trì Gia nheo mắt, không rên một tiếng, bây giờ tim nàng đập thật nhanh, tựa như lúc còn học sinh, được học trưởng thầm mến tỏ tình.
Cảnh Nhuế ôm Trì Gia chặt thêm chút, khóe môi giật giật, nhiệt độ cơ thể của hai người dung hoà vào nhau.
Hình thức ở chung của hai người, đêm nay đã có chút biến hoá, không có lăn giường, nhưng vẫn ái muội thân thiết.
Trì Gia chợt phát hiện, gánh nặng của cái ôm có vẻ so với lên giường còn lớn hơn nữa, như đã vượt qua giới hạn.
Các nàng không còn chỉ là quan hệ thân thể trên giường, mà là có bỏ vào tình cảm.
Nàng và Cảnh Nhuế đều bỏ tình cảm vào, Cảnh Nhuế hoàn toàn không cần thiết tri kỷ chăm sóc nàng như vậy, cô hoàn toàn có thể chờ sau khi kỳ nghỉ lễ của nàng kết thúc, lại hẹn thời gian gặp mặt khác; mà Trì Gia cũng bắt đầu nhìn thẳng vào cảm xúc mà mình đối với Cảnh Nhuế, bởi vì so với kích thích sinh lý bình thường, nàng càng mê luyến sự thỏa mãn tâm lý khi hai người ôm nhau.
Đột nhiên trở nên suy nghĩ quá nhiều, Trì Gia bất an.
“Cảnh Nhuế...” Trì Gia mở miệng, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Còn đau?” Cảnh Nhuế đỡ lấy cơ thể Trì Gia, vén lên những sợi tóc chẻ mất khuôn mặt Trì Gia, nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, thấp giọng cười nói, “Dời lực chú ý đi một chút, có lẽ sẽ tốt hơn chút.”
“Hử?”
Cảnh Nhuế đem Trì Gia đè ở trên gối đầu, nghiêng người dịch về phía trước, bắt đầu hôn từ khóe môi nàng.
Khi đối phương xoa bụng nàng, ngậm lấy môi nàng, Trì Gia còn chưa có nhắm mắt, nàng có thể cảm nhận được Cảnh Nhuế hôn thật sự rất say đắm, lần đầu tiên Trì Gia hôn Cảnh Nhuế mà lơ đễnh như vậy.
“Như vậy có phải cảm thấy thoải mái chút hay không?” Cảnh Nhuế buông môi Trì Gia ra.
Trì Gia nhìn chằm chằm vào gương mặt Cảnh Nhuế, nhìn vào một lúc lâu, hơn nửa ngày mới hỏi, “Không phải chị nghiêm túc đấy chứ?”
Cảnh Nhuế cũng nhìn chằm chằm vào Trì Gia thật lâu, nàng nhẹ vỗ về gương mặt bóng loáng của Trì Gia, rốt cuộc mở miệng, “Nếu tôi nói là phải, cô có làm bạn gái của tôi không?”
Đổi lấy chính là sự trầm mặc của Trì Gia.
Bởi vì trải qua quá quá nhiều mối tình thất bại, Trì Gia vốn định lần sau nhất định phải đánh bóng đôi mắt, không nghĩ tới gặp được lại là Cảnh Nhuế, vẫn là phụ nữ, Trì Gia càng khó có thể chấp nhận.
Trì Gia trầm mặc, làm ý cười trên mặt Cảnh Nhuế trở nên đạm mạc, quả nhiên giữa hai người không thích hợp nói cái vấn đề này, nó quá thực tế, trạng thái giống thật mà lại là giả như bây giờ cũng khá tốt.
Cảnh Nhuế ôm lấy mặt Trì Gia, tiếp tục hôn lên, chẳng qua lần này hôn so với vừa nãy dùng sức hơn rất nhiều.
Trì Gia bị Cảnh Nhuế cưỡng hôn đến thở không nổi, nàng thở gấp đẩy ra đối phương, “Đừng như vậy...!tôi mệt rồi.”
Bầu không khí dịu dàng kia một giây sau đã biến mất.
Lật người qua, Trì Gia lại đưa lưng về phía Cảnh Nhuế.
Chẳng qua lần này, Cảnh Nhuế không ái muội tiến lên mà ôm lấy nàng.
Cảnh Nhuế nằm ngửa ở trên giường, cảm thấy tâm mệt, xem đi, hậu quả trêu chọc thẳng nữ tới rồi đây.
Ngày thường đã đủ mệt mỏi rồi, giờ lại khiến trong lòng mình thêm ngột ngạt.
Ngày hôm sau, Cảnh Nhuế vẫn như cũ đưa Trì Gia đến công ty.
Tối hôm qua tuyết rơi lớn, trong một đêm, cả thế giới như chìm vào trắng xoá.
Xe dừng ở dưới office building, thời gian vẫn còn sớm, mới 8 giờ rưỡi.
Tối hôm qua Trì Gia mình mang tâm sự, không sao mà ngủ được, hôm nay thức dậy cũng còn sớm.
Nàng tay chân nhẹ nhàng xuống giường, vốn dĩ không muốn đánh thức Cảnh Nhuế, kết quả chờ nàng rửa mặt xong, thay quần áo xong, Cảnh Nhuế lại đã đứng ở trong phòng khách chờ nàng.
Trì Gia ngồi ở trên ghế phụ, chậm chạp không có xuống xe.
“Tôi sẽ không come out đâu.” Ấp ủ một hồi, Trì Gia đột nhiên quay đầu nhìn Cảnh Nhuế nói, có vẻ có chút đột ngột.
Những lời này nghe vào thật tệ đi, một một mặt dây dưa không rõ, lên giường ái muội với phụ nữ, mặt khác lại luôn miệng nói mình sẽ không come out.
Ẩn ý có chút giống “Bây giờ tôi chính là chơi chơi với chị vậy thôi”...
Nhưng quan hệ của nàng và Cảnh Nhuế, còn không phải là chơi chơi đấy sao? Bởi vì chỉ là một trò chơi, Trì Gia mới yên tâm thoải mái đi bung lụa với Cảnh Nhuế, mà khi chơi trò chơi lại chơi ra tình cảm, còn có thể không e dè cố kỵ như trước được sao? Nhấn mạnh với Cảnh Nhuế rằng “sẽ không come out”, là do Trì Gia chột dạ, chột dạ rằng mình thật sự thích hồ ly tinh.
Sở dĩ Trì Gia kháng cự đối với việc come out như vậy, là bởi vì lúc trước, khi anh họ nàng come out đã để lại bóng ma trong lòng nàng.
Lúc ấy cả nhà đều gà bay chó sủa, phụ huynh cứ đòi chết đòi sống, cuối cùng làm loạn đến mức đoạn tuyệt quan hệ.
Cha mẹ nàng ly hôn sớm, trên cơ bản là mẹ nàng một tay nuôi lớn nàng, nàng biết việc này không dễ dàng đến như thế nào, nàng không muốn cùng mẹ làm loạn đến bước đường kia.
Phải thích một người nhiều đến mức nào, mới có thể tình nguyện trả giá đắt như vậy? Cho nên, dù có cùng Cảnh Nhuế dây dưa không rõ, từng giây từng phút Trì Gia đều tự nói cho chính mình, dù sao cũng chỉ là chơi bời chút thôi, cũng chẳng phải nghiêm túc gì.
Trì Gia thừa nhận, ý nghĩ này của nàng có chút lừa mình dối người, núp dưới lớp ngụy trang này, lại từ từ thể hiện ra tình cảm đối với Cảnh Nhuế, nếu không sao lại vừa nghe thấy Cảnh Nhuế bị bệnh, nàng cũng sẽ không ở đêm đông giá rét, gác bỏ công việc một mạch chạy đi mua thuốc rồi lại đây ngay.
Nàng và Cảnh Nhuế, có thể coi là loại quan hệ gì?
Còn có sự ân cần chăm sóc tối hôm qua của Cảnh Nhuế, làm Trì Gia có ảo giác, rằng, hai bọn họ như thể đang thật sự yêu đương vậy.
Cho nên Trì Gia mới hỏi Cảnh Nhuế có phải “nghiêm túc” hay không, bởi vì nàng thật sự không có cách nào lấy cái thái độ chỉ là vui đùa mà thôi, đi tiếp thu tình cảm nghiêm túc của đối phương.
Đột nhiên nghe thấy trì gia nói “Tôi sẽ không come out”, Cảnh Nhuế nghiêng đầu nhìn về phía Trì Gia, trên mặt không rõ là vui hay buồn, “Cho nên?”
Trì Gia ra vẻ nhẹ nhàng, cười nói, “Cho nên chị đừng lấy ra tình cảm thật, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Ngoài cửa sổ xe, tuyết lại bắt đầu bay tán loạn, rơi càng ngày càng lớn.
“Có phải cô suy nghĩ nhiều quá rồi hay không? Chỉ là làm bạn gái mà thôi, lại không phải cầu hôn.” Cảnh Nhuế mở miệng, nhìn Trì Gia nở nụ cười tùy ý, nhấn mạnh, “Tôi đối với những người phụ nữ đã từng lên giường đều rất quan tâm.”
Cảnh Nhuế vẫn là cái thái độ không sao cả, Trì Gia cảm thấy mình hẳn là phải vui vẻ mới đúng, rốt cuộc như thế, thì không tồn tại ai đùa giỡn với cảm tình của ai.
Lại nói Cảnh tiểu thư là tay già đời trên tình trường từng chọn qua vô số người, vậy mà