Cùng hồ ly tinh gặp mặt lần thứ tư.
Trì Gia cuối cùng đã hiểu được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.
Nếu như không ngẩng đầu lên, Cảnh Nhuế còn không biết hóa ra Trì tiểu thư có thể nói chuyện nhẹ nhàng như thế.
Nụ cười trên mặt Trì Gia cứng dần rồi tắt hẳn, không còn chút bóng dáng.
Nàng nhìn Cảnh Nhuế một mình ngồi trên sofa, trong phút chốc không biết bản thân có nên ngồi xuống không.
Xoắn xuýt một hồi, Trì Gia vẫn là không ngồi.
Một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng đĩa bánh ấy lại là vị Cảnh tiểu thư này đây, Trì Gia cảm thấy mờ mịt, nàng khó mà tin nổi nhìn về phía Cảnh Nhuế, "Cô có ý gì?"
Cảnh Nhuế vẫn như cũ nghếch đầu lên, "Cô bình thường đều nói chuyện với khách hàng như vậy sao?"
Trì Gia kéo ghế bên cạnh ghế sofa, ngồi xuống.
Nàng là nhà thiết kế nội thất có tỉ suất thành đơn cao nhất AS, bình thường nói chuyện với khách hàng đều là thao thao bất tuyệt. Nhưng bây giờ đối mặt với Cảnh Nhuế, Trì Gia thật sự không có gì để nói.
"Không biết cô Cảnh đây đến tìm tôi có việc gì?" Trì Gia cuối cùng cũng mở miệng, bộ dáng mỉm cười tỏ vẻ chuyên nghiệp.
Vốn là nghe nói có khách hàng chỉ đích danh mình nhận đơn, Trì Gia mừng rỡ như bắt được vàng, kết quả vừa nhìn thấy vị khách hàng này, lại như bị dội một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống.
Cảnh Nhuế cười nói, "Tôi với cô cũng quen thuộc như vậy rồi, còn cần lý do sao?"
Mỗi lần thấy Cảnh Nhuế cười như vậy, Trì Gia trong lòng cũng không dễ chịu.
Giao tình giữa các nàng sao? Người ta tốt xấu cũng đã tặng cho nàng một cái "ân tình" ha.
Trì Gia rất thẳng thắn, ấn tượng đầu tiên không vừa mắt, sau đó rất khó để có thêm hảo cảm, ví dụ như vị Cảnh tiểu thư này.
"Tôi chọn cô, là bởi vì..." Cảnh Nhuế hướng Trì Gia nghiêng nghiêng thân thể, ánh mắt đánh giá khuôn mặt của nàng, nhẹ giọng nói, "Cô khá là hợp khẩu vị của tôi."
Cảnh Nhuế chỉ rõ muốn Trì Gia, thật ra là thích ý tưởng thiết kế của nàng, rất sáng tạo.
Trì Gia bị Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi sai sai.
Nói chuyện với nữ nhân thôi mà cũng lẳng lơ như vậy sao? Hồ ly tinh quả nhiên không phải nói suông, nếu như nhà thiết kế nam ngồi ở vị trí này của nàng, phỏng chừng cũng bị hồ ly tinh cười trêu đến run chân.
Có điều, đích thật là đẹp đẽ. Ở chốn công sở này, vẻ đẹp của cô rất thu hút ánh nhìn.
"Cô Trì, phí thiết kế không là vấn đề." Cảnh Nhuế ngồi thẳng dậy, xếp lại giấy tờ trong tay, "Nếu như cô không có hứng thú, vậy thì quên đi, tôi còn có việc vội."
Dứt lời, Cảnh Nhuế giơ tay lấy túi, chuẩn bị rời đi.
Phí thiết kế.
Nói chuyện đến tiền, Trì Gia không thể dễ dàng cho qua được.
"Chờ đã!" Trì Gia đột nhiên kéo Cảnh Nhuế tay, tốc độ phản ứng kinh người.
"Sao?" Cảnh Nhuế cụp mắt nhìn cô gái đang kéo chặt tay mình.
Trì Gia có tiếng là nữ nhân trong mắt chỉ có tiền, cấp tốc trong đầu quên đi món nợ cũ: Nếu như kí được hợp đồng với Cảnh Nhuế, là có thể nhận được 40% hoa hồng, đại gia đi xe thể thao mấy triệu bạc, ra tay khẳng định xa hoa, 40% tuyệt đối khả quan.
Mặt khác, còn có phí thiết kế.
Trì Gia tuy chán ghét Cảnh Nhuế, nhưng không cần thiết cùng tiền gây khó dễ.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc trước cũng bởi vì Cảnh Nhuế mà nàng mới phải vét sạch tiểu kho bạc. Ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, lúc này, nàng nhất định phải từ trên người họ Cảnh này đem tiền trở về.
Trì Gia cắn răng một cái, nở một nụ cười có thể miễn cưỡng xem như vui vẻ, "Tôi... Có hứng thú."
"Cô Trì, tôi đối với thiết kế yêu cầu rất cao, cô vẫn là nên chuẩn bị sẵn tâm lý."
"Yên tâm, chúng tôi rất chuyên nghiệp."
Không lâu sau đó, Trì Gia rốt cuộc cũng hiểu thấu triệt để hàm nghĩa câu nói này của Cảnh Nhuế.
Cứ như vậy, nữ nhân Trì Gia ghét nhất, trở thành "khách hàng là cha là mẹ", nàng nhất định phải bưng ở trong lòng bàn tay.
Đây nhất định là cội nguồn của tất cả nỗi khốn khổ.
Nhu cầu của Cảnh Nhuế là tân trang quán cà phê, về thiết kế có không gian phát huy tương đối lớn, hơn nữa Trì Gia chưa bao giờ làm án lệ như vậy, chuyện này đối với nàng mà nói, là thứ cơ hội rất tốt.
Càng trùng hợp hơn là, quán cà phê Cảnh Nhuế muốn tân trang, lại là chỗ lúc trước Giản Dịch hẹn Trì Gia đến, LEFT.
Hóa ra, Giản Dịch cũng có quen biết Cảnh Nhuế. Lúc trước cũng bởi vì Trì Gia đem danh thiếp cho Vân Hân, Vân Hân lại chuyển giao cho Cảnh Nhuế, Cảnh Nhuế mới biết nàng làm việc ở AS.
Nhưng nói chung, nhận đơn hàng này của Cảnh Nhuế, Trì Gia chỉ có lợi chứ không thiệt thòi.
Những dạng khách hàng trời ơi đất hỡi nàng đều gặp qua, nàng cũng không tin Cảnh tiểu thư lại có thể ba chấm hơn cả bọn họ.
Kết quả, thật là có.
Phương án thiết kế sơ thảo dự định một tuần lễ sau giao ra.
Sau khi tan việc, Trì Gia chen chúc với dòng người đông đúc ở tàu điện ngầm, mang theo phương án sơ thảo đi tới Cửu Hào.
Hôm nay Cửu Hào, nghỉ bán.
Trì Gia vẫn không hiểu Cảnh Nhuế làm giàu kiểu gì, mở nhà hàng mà thích thì nghỉ bán, không thích thì cũng nghỉ nốt, hiển nhiên không phải là vì kiếm tiền.
Lẽ nào...
Trì Gia nghĩ đến Cảnh Nhuế thường cười như hồ ly tinh, đột nhiên nghĩ đến một ý nghĩ lạnh người...
Tùng tùng tùng —— (tiếng giày mà như tiếng trống dzậy -_-)
Gót giày gõ lên mặt đất, thanh âm càng ngày càng gần.
Trì Gia bừng tỉnh ngẩng đầu lên, kết thúc suy nghĩ lung tung của bản thân.
"Vào đi." Cảnh Nhuế đứng ở cửa, hướng Trì Gia nháy mắt ra dấu.
Cảnh Nhuế nói cũng không nhiều, nhưng vừa mở miệng thì có loại cảm giác không thể nhìn thấu, dù cho cô cười, Trì Gia cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ là bởi vì đối phương quá cao quý lãnh diễm, ra vẻ mình đặc biệt sang trọng, Trì Gia mới càng ngày càng chán ghét Cảnh Nhuế.
Chỉ là dạng người coi trời bằng vung, tính dùng sự quyến rũ đó của bản thân đi rù quến người khác ha gì?
Trì Gia cảm giác mình vừa nãy suy nghĩ nhiều, nàng mỗi ngày gặp nhiều khách hàng khác nhau, khả năng nhìn người không kém, nàng mơ hồ có thể nhận ra được Cảnh Nhuế đang trở nên hung hăng.
" Cô Trì, cô nhìn đủ chưa?"
"Hả?"
"Tôi nói, cô nhìn tôi đủ chưa?" Cảnh Nhuế lại lộ ra nụ cười đó, "Nhìn xong rồi thì ta bắt đầu bàn công việc."
Trì Gia: "..."
Này này, ngữ khí tự luyến hàm hồ quá nha. Nhưng Trì Gia chột dạ, nàng xác thực đã nhìn rất chăm chú vẻ mặt của hồ ly tinh.
Ngoại trừ mấy người nhân viên phục vụ, trong nhà hàng không có bao nhiêu người.
Cảnh Nhuế dẫn Trì Gia lên văn phòng trên lầu ba.
Trì Gia mở laptop, bắt đầu tỉ mỉ giảng giải cho Cảnh Nhuế nghe phương án.
Cảnh Nhuế lắng nghe, trong suốt buổi trên mặt chỉ lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
Trì Gia còn đang âm thầm cười nhạo, tiền của hồ ly tinh này cũng quá dễ kiếm muahaha.
"Cô Cảnh, phương án này không biết cô có ý kiến gì không?"
Cảnh Nhuế cầm lấy vài phần tài liệu trên bàn, tiện tay lật qua lật lại, cười rồi cho Trì Gia hai chữ ý kiến: "Làm lại."
"Cái gì?" Trì Gia còn cho rằng mình nghe lầm, nhưng cũng đâu có nhà thiết kế nào chỉ dựa vào một bản thảo mà hoàn thành dự án, nàng chống lại dằn vặt, "Xin hỏi là nơi nào làm cô không hài lòng, tôi sửa chữa một chút."
"Cô nghe không hiểu ý của tôi sao?" Cảnh Nhuế ngước mắt nhìn Trì Gia, "Tôi nói là làm-lại-toàn-bộ."
"Tôi..." Trì Gia nghênh đón thất bại to lớn nhất trong cuộc đời hành nghề của mình, tuy rằng không nói thiết kế của mình có bao nhiêu tinh xảo, cũng không đến nỗi không ra giống ôn gì như thế chứ? Phần sơ thảo này vẫn là nàng dốc hết tâm huyết trong mấy ngày mới làm được.
Cảnh Nhuế nhìn biểu hiện của cô, giọng nói nhẹ nhàng, "Tôi đều không hài lòng."
"Cảnh Nhuế, không phải cô đang cố ý chứ?!" Nói một cách chuẩn xác, từ khi