"Chị uống rượu sao?" Ninh Thiển có thể nghe ra lúc Ôn Cận nói chuyện, mang theo men say.
Lại là chốc lát yên tĩnh.
Ôn Cận cũng ý thức được bản thân đường đột, "Xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rối em, không có gì chuyện..."
Ngữ khí uể oải, bất đắc dĩ, cô nhất định tâm tình không tốt.
"Chị ở đâu? Tôi lập tức tới ngay." Ninh Thiển lo lắng hỏi, một câu nói "Có thể đến đây với tôi không?" của Ôn Cận, coi như giờ khắc này nàng ở cách xa ngàn vạn dặm, cũng phải chạy đến ngay.
Ôn Cận do dự, nhưng vẫn nói ra địa điểm của mình. Cô không có bạn bè nào để thổ lộ nỗi lòng, trong lòng chất chứa u uất, cũng không biết giải bày cùng ai. Ninh Thiển, là người bạn duy nhất mà cô nghĩ tới vào lúc này.
Cảnh Nhuế một mình uống xong một ly rượu, mới nhìn thấy Ninh Thiển vội vàng trở về.
Ninh Thiển cầm lấy túi, "Mình phải đi trước, cô ấy gọi điện thoại cho mình, hình như tâm tình không tốt, mình phải đến bên cổ."
"Cậu là lốp dự phòng cũng thật có trách nhiệm ha."
Ninh Thiển trước khi rời đi còn không quên sửa chữa, "Chính xác là bạn gái, cảm ơn."
Cũng giống như Trì Gia, Cảnh Nhuế cũng quen uống rượu một mình.
Cảnh Nhuế thường xuyên nghe Ninh Thiển tán gẫu nhắc đến Ôn Cận, cô thật khâm phục Ninh Thiển, thầm mến nhiều năm như vậy không có kết quả, còn có thể duy trì phần nhiệt tình này, cam tâm tình nguyện yêu một tình yêu không hồi đáp.
Tuổi càng lớn, hình như càng ngày càng không hiểu được loại chấp nhất này.
Cảnh Nhuế không còn nhớ rõ bao lâu rồi mình không còn vì một ai đó thân cận mà sinh lòng vui mừng.
Tới gần nửa đêm, bầu không khí trong quán bar càng ngày càng sầm uất.
Lúc Cảnh Nhuế đứng dậy chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Trì Gia ngồi ở trên một cái ghế cao chân tại vị trí dễ thấy bên quầy bar, uống một ly rồi lại một ly rượu.
Cả đêm, Trì Gia đều là một mình.
Cảnh Nhuế không có đi về hướng lối ra, mà là đi đến chỗ Trì Gia.
Ngồi xuống bên cạnh Trì Gia , Cảnh Nhuế cũng kêu thêm 2 ly rượu.
"Một mình sao?" Cảnh Nhuế hướng Trì Gia nghiêng thân thể, chủ động mở lời.
Trong phòng quang ảnh lóa mắt, Trì Gia quay đầu lại nhìn, làm sao ở đâu cũng đều có cô ta vậy?
Trì Gia nghiêng đầu đi không để ý tới, tiếp tục một mình uống rượu.
Cảnh Nhuế mang theo men say, nhìn Trì Gia vài lần. Nàng kẹp tóc lại sau tai, lộ ra gò má và xương hàm tinh xảo, ngửa đầu uống rượu, khóe miệng tràn ra một giọt rượu chảy dài xuống cần cổ trắng nõn, thon dài. Cảnh Nhuế ánh mắt lơ đãng quét qua, từ đối phương xương quai xanh đến một màn kia như ẩn như hiện địa phương.
Trì Gia một hơi uống cạn ly rượu, mặt đỏ lên, nàng lung tung cạ cạ cái cổ, xoay người lại dùng tay chống đỡ đầu, nhìn chằm chằm Cảnh Nhuế, còn học ngữ khí của Cảnh Nhuế , "Cô nhìn tôi vậy đủ chưa?"
Ánh mắt Cảnh Nhuế không né tránh, dùng hành vi nói cho nàng biết: Chưa nhìn đủ.
"Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy, sẽ khiến tôi hiểu lầm." Trì Gia lại kề sát vào Cảnh Nhuế thêm chút nữa, nhìn sâu vào mắt cô, phần môi tỏa ra mùi rượu tinh khiết, "Cô thích nữ nhân..."
Trì Gia học Cảnh Nhuế nói xong những câu này, làm ra một mặt ghét bỏ, trên người đều nổi lên một lớp da gà. Nàng không khỏi cảm khái, trên thế giới này tại sao có thể có một ả hồ ly tinh tự luyến như vậy.
Cảnh Nhuế lúc này đã hiểu, Trì Gia là đang cố ý học cô nói chuyện.
Không mở miệng, Trì tiểu thư khi uống rượu, chính là so với bình thường đáng yêu hơn nhiều.
Ngay lúc Trì Gia chuẩn bị thu thân thể về, eo đột nhiên bị người ta kéo.
Không ai khác, là Cảnh Nhuế ôm nàng.
Mà bây giờ, nàng cùng Cảnh Nhuế thân thể hầu như dính vào nhau, chóp mũi tựa hồ chạm qua nhau.
Thậm chí có thể cảm giác được khí tức ấm áp của đối phương, đều mang theo hương tửu nhàn nhạt.
"Nếu như không phải hiểu lầm thì sao?" Cảnh Nhuế chạm vào chóp mũi Trì Gia.
Nghe đến đây, Trì Gia tự nhiên tỉnh lại liền.
Hoàn cảnh quá ầm ĩ, Trì Gia không nghe rõ Cảnh Nhuế nói gì, chỉ là các nàng hiện ở nơi này tư thế ám muội như vậy, khiến cho mặt nàng càng ngày càng nóng bỏng. Mặt đỏ tim đập, không thể khống chế.
Hai giây qua đi.
"Tẻ nhạt..." Trì Gia quay đầu, đẩy Cảnh Nhuế một cái, uống một hớp rượu hạ nhiệt độ.
Sau khi Cảnh Nhuế buông Trì Gia ra, nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của nàng, khóe môi không giấu nổi nụ cười.
Nhìn thấy Cảnh Nhuế trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng, Trì Gia cảm giác mình bại rồi, vừa để cho cô ta đùa giỡn mình! Hơn nữa còn có vẻ như rất hưởng thụ cảm giác bị đùa giỡn!
Đối diện với họ Cảnh này, bỗng nhiên Trì Gia phát hiện mình không thể nào chiếm thế thượng phong.
Một ly rượu còn chưa đủ hạ nhiệt độ, lại uống thêm một ly.
Cảnh Nhuế đẩy một ly rượu qua cho Trì Gia, "Mời cô uống."
Trì Gia không muốn để ý đến cô, lườm một cái, vẫn là uống của mình.
Cảnh Nhuế cũng tự uống rượu của mình, cô mím môi, vừa nãy cô suýt chút nữa đã hôn nàng.
Ròng rã nửa giờ, các nàng ai cũng không nói chuyện.
Vai sóng vai ngồi chung một chỗ, lẳng lặng trầm mình vào men say.
Trì Gia có lúc cũng liếc Cảnh Nhuế một chút, cái cảm giác này thật tốt, tuy rằng không nói lời nào, tựa hồ cảm giác giống như có người bồi tiếp, không có cô đơn.
Ngồi cũng lâu rồi, Trì Gia đứng dậy, gia nhập đội ngũ quần ma loạn vũ. (mấy thanh niên nhảy nhót uốn éo ấy mà :v)
Cảnh Nhuế dựa vào quầy bar, nhìn nàng, vừa uống rượu vừa cười. Đến lúc nhìn thấy một người nam nhân đều là có ý thức trên người Trì Gia động tay động chân. Cảnh Nhuế nhíu mày lại, chen qua đám người, đi tới...
Trì Gia cũng ý thức được đối phương mưu đồ gây rối, phản cảm đẩy một cái, khả năng động tác này xem ra có chút giống dục cự còn nghênh, nam nhân kia dĩ nhiên trực tiếp bắt đầu muốn ôm nàng.
Thời khắc mấu chốt, Cảnh Nhuế nắm lấy tay Trì Gia, một cái kéo qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân. Đối phương cũng là thấy Trì Gia hình như uống say rồi nên mới giở trò hèn mọn, xem tình hình này, không thể làm gì khác