Sự tình trong bếp đã sớm an bài xong, căn bản không cần đi nhìn.
Tô Mặc Tu biết phụ thân của mình, chỉ là muốn dời mình đi.
Y cũng muốn ra ngoài giải sầu.
Lúc Ngũ hoàng tử nhìn y, khiến y cảm thấy mình được yêu sâu sắc, nhưng y lại rất rõ ràng, chuyện này không có khả năng.
Vẫn luôn miễn cưỡng cười vui cũng rất mệt, ra tới hít thở không khí một chút cũng tốt.
Tô Mặc Tu không muốn bị người ta nhìn thấy vẻ mặt bộ dáng đau khổ của mình, bèn yên lặng đi đường tắt về hướng phòng bếp.
Kết quả mới đi đến một nửa, đột nhiên nhìn thấy một hạ nhân nghênh diện đi tới.
Ngày như hôm nay là không cho phép hạ nhân đến gần, đặc biệt là…… thần sắc người này còn không đúng lắm.
“Đứng lại!” Tô Mặc Tu lạnh giọng gọi đối phương lại, người này y biết, có quan hệ họ hàng với quản gia.
Lần này, tiệc mừng thọ của phụ thân y, nhà bọn họ tìm một ít hạ nhân nhà khác mượn dùng, mà người nhà mình dùng quen đều tìm người dạy, để bọn họ đi hầu hạ khách quý.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, người này chính là phụ trách hầu hạ khách quý.
“Tiểu thiếu gia.
” Người này nhìn thấy Tô Mặc Tu, tay run run.
Trên tay hắn bưng một bầu rượu, thần sắc càng khẩn trương.
Tô Mặc Tu không khỏi cảnh giác, mặt như hàn băng: “Ngươi đang làm cái gì?”
“Tiểu thiếu gia, ta…… Ta cái gì cũng chưa làm.
” Người này một bên nói, một bên nhịn không được nhìn thoáng qua rượu trên tay.
Trước đó vài ngày Tô Mặc Tu đi theo Ngũ hoàng tử thẩm án, từ chỗ Ngũ hoàng tử, còn có những người khác của Hình Bộ học được không ít thứ, lập tức hỏi: “Rượu này ngươi cho vào cái gì?”
****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.
wordpress.
com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Người nọ run run một cái, bầu rượu trên tay trực tiếp rơi xuống mặt đất, hắn cũng vội vàng quỳ xuống, dập đầu với Tô Mặc Tu: “Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng, ta cũng là bị buộc……”
Người này khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt, nhưng Tô Mặc Tu căn bản không có biện pháp đồng tình hắn.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của phụ thân y, người này động tay chân trong sinh nhật phụ thân, nếu xảy ra chuyện, liên lụy chính là Tô gia!
Ánh mắt Tô Mặc Tu đen tối không rõ, lạnh giọng hỏi: “Bọn họ bảo ngươi làm cái gì?”
Hạ nhân kia khóc mãi không ngừng: “Bọn họ…… Bọn họ bảo ta hạ dược Ngũ hoàng tử……”
Hiện tại vẫn là ban ngày.
Nhưng hai bên con đường nhỏ này trồng đầy cây, cũng khiến cho nơi này có vẻ thật tối.
Rõ ràng là mùa hè, nơi này còn vô cùng mát mẻ.
Tô Mặc Tu vẫn luôn mang bộ dáng quân tử nhẹ nhàng, nhưng giờ phút này, cả người y nhìn tối tăm mà lại hung ác: “Ngươi điên rồi, cũng dám xuống tay với hoàng tử!”
“Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng……” Người này đối diện với hai mắt dày đặc khói mù của Tô Mặc Tu, bị dọa đến mặt như màu đất.
Thật ra hắn cũng rất sợ hãi.
Đó chính là hoàng tử, là người dù hắn gặp mặt cũng có thể có chuyện thổi phồng cả đời người!
Hắn nào dám động thủ!
Cố tình những người đó nắm nhược điểm của hắn……
Tô Mặc Tu một chân đá vào người trước mắt: “Ai bảo ngươi làm?”
Người này lá gan không lớn, lúc này càng đã bị sợ hãi, hắn như chim cút mà rụt cổ lại, rất nhanh đã đem mọi chuyện nói với Tô Mặc Tu.
Hắn ở bên ngoài bài bạc thiếu tiền, những người đó liền lấy việc này bắt chẹt hắn, bắt hắn giúp bọn hắn làm việc.
Chuyện hắn bài bạc nếu bị người khác biết, chắc chắn không thể lại ở Tô gia làm việc, bởi vậy người này mới đầu đồng ý, nhưng sau lại biết được là phải hạ dược Ngũ hoàng tử, liền sợ.
Đó chính là Ngũ hoàng tử a, là long tử long tôn.
Nếu hắn đi hại người ta, có khi nào bị thiên lôi đánh xuống không?
“Hạ dược gì?” Tô Mặc Tu lại hỏi.
Hạ nhân kia nói: “Là dược trợ hứng cho nam nhân dùng…… Thiếu gia, thật sự là dược trợ hứng, ta sợ thật sư xảy ra chuyện, đã tự mình dùng qua……”
Tô Mặc Tu nhặt bầu rượu lên, ngửi ngửi, lại dùng ngón tay chấm một chút, nếm nếm.
Y hiểu chút dược lý, phát hiện đây thật đúng là dược trợ hứng, chỉ là trong đó…… có bỏ thêm thứ khác có thể mê hoặc thần trí người ta.
Y đột nhiên nhìn về phía hạ nhân kia, nắm cằm người này, rồi đem bầu rượu rượu rót vào trong miệng hạ nhân: “Uống!”
Người này không dám cãi lời, uống hết cả bầu rượu, lúc uống, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, cũng nuốt vào không ít.
“Thiếu gia tha mạng……” Hắn thật sự rất sợ, người trước mắt này từ trong xương cốt lộ ra ngoan tuyệt, một chút cũng không giống tiểu thiếu gia hào hoa phong nhã nhà hắn.
Lúc này, Tô Mặc Tu lại cầm cổ tay của hắn.
Rượu này xác thật không có độc, sau khi người trước mắt này uống rượu xong, vẫn chưa tổn thương đến thân thể.
Nhưng Tô Mặc Tu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không rời đi, y đứng lên bên cạnh người này, lạnh lùng mà nhìn hắn.
Y đợi một nén nhang.
Hạ nhân trên mặt đất có chút phản ứng khó coi, y lại nắm lấy cổ tay của hắn.
Một lát sau, Tô Mặc Tu mới buông tay người này: “Dược đâu?”
Hạ nhân kia cọ trên mặt đất, nhưng còn có thể nghe hiểu lời Tô Mặc Tu nói, từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ.
Tô Mặc Tu mở bình sứ ra, ngửi ngửi, lại đào ra một ít, nếm nếm.
Dược này không có vấn đề.
Tô Mặc Tu cầm trên tay, nhanh chóng rời đi.
Mắt thấy Tô Mặc Tu rời đi, A Phúc tránh ở bụi trúc tùng bên cạnh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay là y đi theo phụ thân tới nơi này.
Y đối với việc mừng thọ Tô Cố không có hứng thú, nhưng y không muốn để Ngũ hoàng thúc cưới tiểu thư Tô gia, cho nên y quyết định chủ ý muốn quấy rối.
Nhưng y không nghĩ tới, mình mới vừa ném người hầu hạ bên người trốn đi, thế nhưng liền thấy được một màn này.
A Phúc ấn tượng với Tô Mặc Tu khá tốt, một người bệnh xìu xìu vô cùng ôn hòa như vậy, rất khó làm người ta có ác cảm.
Nhưng Tô Mặc Tu vừa rồi thật sự hoàn toàn bất đồng với lần trước y nhìn thấy.
Hôm nay, ánh mắt Tô Mặc Tu nhìn hạ nhân kia làm y có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Dùng tay nhỏ beo béo vỗ vỗ ngực mình, A Phúc đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy có người từ hướng Tô Mặc Tu rời đi chạy tới, sau đó lập tức liền trói hạ nhân trên mặt đất kia đi rồi.
Chờ bọn họ đi