Tô Mặc Tu chốt cửa, Ngôn Cảnh Tắc là xem trong mắt.
Có phải ban nãy Tô Mặc Tu uống rượu, bây giờ phát tác hay không? Cho nên mới riêng cài chốt cửa?
“Tử Nghiên, có phải ngươi không quá thoải mái không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Tô Mặc Tu xác thật có điểm không thoải mái.
Dược kia trước đó y có dùng một chút, nhưng dược hiệu không phát tác trên người y.
Y quá khẩn trương.
Giờ này khắc này, tay chân y lạnh lẽo, chỉ có ngực là nóng.
Rốt cuộc…… Y đang định làm một chuyện vô cùng điên cuồng.
Tô Mặc Tu hướng tới Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười: “Ta thấy hơi nóng…… Ngũ điện hạ, ngươi thì sao?”
Tô Mặc Tu cười đến đặc biệt đẹp, Ngôn Cảnh Tắc lại có điểm áp chế không được dược tính của mình.
Không, hắn không phải áp không được dược tính, hắn thuần túy chính là…… Thấy sắc nảy lòng tham.
Ngôn Cảnh Tắc nuốt một ngụm nước miếng: “Ta cũng có hơi nóng, ha ha……”
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn thấy Tô Mặc Tu đột nhiên xả một cái, cởi đai lưng của y ra.
Ngôn Cảnh Tắc: “!!!”
Bộ dáng này của Tô Mặc Tu tuyệt đối là dược hiệu phát tác!
May mắn không phải ở bên ngoài, là trong phòng Tô Mặc Tu!
Tô thừa tướng cũng thật là, mua loại rượu này còn không chịu giấu kĩ một chút, để Tô Mặc Tu tìm được!
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc hiện lên đủ loại ý niệm, cuối cùng toát ra tới bốn chữ —— phi lễ chớ nhìn.
Loại thời điểm này, hắn là hẳn là nên phi lễ chớ nhìn.
Nhưng hắn thật sự làm không được nha!
Loại thời điểm này còn có thể thanh tâm quả dục, phỏng chừng căn bản là không phải nam nhân.
Ngôn Cảnh Tắc mở to hai mắt nhìn Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu rất sợ Ngũ hoàng tử sẽ phản kháng.
Nếu Ngũ hoàng tử phản kháng, y sẽ hỏng mất.
Nhưng Ngũ hoàng tử trúng dược, đối với y hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tình ý, hẳn là sẽ không phản kháng đâu?
Thật ra y có thể cảm giác được, Ngũ hoàng tử đối với mình là có thật lòng, chỉ là từ xưa đến nay, thật lòng của những kẻ kiêu hùng, trước nay đều không đáng giá tiền.
Tô Mặc Tu cởi áo, rốt cuộc không có dũng khí cởi quần…… Y ôm chặt Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc áp chế không được dược tính của mình, hoặc là nói là…… Không muốn lại áp chế nữa.
Loại cảm giác này thật sự quá xa lạ.
Dĩ vãng, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Nhưng hắn cũng không sợ hãi, thậm chí tràn ngập chờ mong.
Còn việc hắn thừa dịp Tô Mặc Tu trúng dược cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau, có chút giậu đổ bìm leo…… Hắn cũng không có biện pháp, chung quy không thể để Tô Mặc Tu vẫn luôn nghẹn, đúng không?
Nguyên chủ thích nam nhân, tự nhiên nghiên cứu qua chuyện giữa nam nhân và nam nhân, còn cất chứa tập tranh Long Dương.
Còn Ngôn Cảnh Tắc, hắn xuyên qua nhiều thế giới như vậy, nên cái gì cũng đã gặp qua rồi.
Chỉ là trước kia hắn cảm thấy việc đó thật xa xôi, tựa như nhân loại sau khi nhìn thấy hành vi của con kiến nào đó, biết chúng nó vì cái gì sẽ làm như vậy, nhưng chính mình cũng không có ý tưởng học theo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn nếm thử, thẳng đến giờ này khắc này.
Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy Tô Mặc Tu.
Việc này cho Tô Mặc Tu sự cổ vũ lớn lao, y không quan tâm mà hôn lên, sau đó…… Lại được Ngôn Cảnh Tắc đáp lại.
“Điện hạ, ta thích ngươi.” Tô Mặc Tu lại nói.
“Ta cũng tâm duyệt ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi hôn hôn y.
Hai người ôm nhau, ngã xuống giường.
Bên ngoài tiệc mừng thọ còn đang tiến hành.
Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau đi rồi, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử liền bắt đầu nhìn chằm chằm thái tử, nói chút âm dương quái khí.
Nhưng thật ra Tam hoàng tử rất sốt ruột, đặc biệt muốn biết vị Ngũ đệ kia đi nơi nào rồi.
Hôm nay nếu chuyện này không thể thành, hôn sự của Ngũ đệ và tiểu thư Tô gia định rồi…… Vậy tuyệt đối không được!
Tam hoàng tử cho người bên cạnh đi truyền lời cho Tam hoàng tử phi.
Bọn họ chuẩn bị cả hai bên, nếu Ngũ hoàng tử bên này không thành, vậy có thể khiến Tô tiểu thư xảy ra chuyện.
Chuyện Tam hoàng tử bên này tạm thời không nói, lại nói Tô thừa tướng, lúc này vừa mới nhìn thấy gã sai vặt bên người tiểu nhi tử.
“Lão gia, thiếu gia bảo đem thư này cho người, nói nhất định phải đưa đến tận tay người.” gã sai vặt của Tô Mặc Tu đưa thư trên tay cho Tô thừa tướng.
Hắn không biết trong thư rốt cuộc viết cái gì, nhưng theo bản năng biết, phong thư này rất quan trọng.
Tô Cố nhìn thấy phong thư, cũng ý thức được điểm này.
Tình huống gần đây của Tô Mặc Tu, Tô Cố rất rõ ràng, loại thời điểm này Tô Mặc Tu viết thư cho ông……
Tô Cố vốn đang cùng mấy học sinh của mình trò chuyện, hiện tại nhận thư, bèn nói: “Ta bên này có chút việc, rời đi trong chốc lát.”
Học sinh của Tô Cố tự nhiên không có ý kiến.
Tô Cố tìm một chỗ không có ai mở phong thư ra, sau khi xem qua, tâm tình vô cùng phức tạp.
Con ông thế mà hạ dược Ngũ hoàng tử!
Sau khi nó làm vậy rồi, đã không còn đường lui nữa!
Đứa nhỏ này…… Nó thích Ngũ hoàng tử đến vậy, coi trọng Ngũ hoàng tử đến vậy?
Nếu Ngũ hoàng tử không thích nó, ghét bỏ nó, tương lai nó phải như thế nào đây?
Nó còn không có Tô gia làm hậu thuẫn……
Tô Cố hít sâu một hơi, đốt thư trên tay đi, lại bảo hộ vệ thủ ngoài viện của Tô Mặc Tu, để tránh có người vào nhầm.
Làm xong này đó, ông một lần nữa trở lại tiệc mừng thọ của mình.
Trong thư, con ông lần nữa thỉnh tội, cũng nói đây là một cơ hội tốt.
Ông cũng cảm thấy như vậy.
Thừa dịp cơ hội này, trục xuất tiểu nhi tử khỏi gia môn, dẫu sau này tiểu nhi tử liên lụy vào chuyện gì, nhà bọn họ cũng an toàn vô ưu.
Tiểu nữ nhi của ông cũng không cần gả cho Ngũ hoàng tử.
Ông tính toán chờ tiệc mừng thọ kết thúc lại qua đó, đây cũng là thời gian con ông đã nói.
Tiệc mừng thọ sẽ tổ chức đến buổi tối, đến lúc đó đi qua, con ông chắc chắn đã thu thập xong, cũng không đến mức nhìn thấy chuyện gì chướng tai gai mắt.
Tô Cố ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, trải qua rất nhiều chuyện, tuy trong lòng có việc nhưng trên mặt một chút cũng không lộ ra, trước sau như một mà chiêu đãi khách nhân.
Nhưng ông cũng nói với người ta, nói Ngũ hoàng tử thân thể không khoẻ, đến viện của tiểu nhi tử nghỉ ngơi, không cho người khác đến quấy rầy.
Lời này của Tô Cố mọi người đều tin tưởng, chỉ là có điểm đáng tiếc —— bọn họ còn muốn gặp Tô Mặc Tu, đáng tiếc Tô Mặc Tu muốn bồi canh Ngũ hoàng tử, đi mất rồi.
Ngay cả đám người Nhị hoàng tử cũng không cảm thấy Tô Cố nói chính là lời nói dối.
Tứ hoàng tử ngồi vào đến bên người thân ca ca, tức giận mà nói: “Tô Mặc Tu kia vẫn luôn không coi chúng ta ra gì, đối với lão Ngũ lại ân cần như vậy, còn không phải là bởi vì mẹ lão Ngũ là……”
“Tứ đệ, nói chuyện cẩn thận.” Nhị hoàng tử nói.
Nhưng tuy hắn ngăn đệ đệ mình nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất bất mãn.
Dựa vào cái gì hắn trời sinh đã kém một bậc? Hắn chưa bao giờ cảm thấy chính mình kém hơn thái tử hoặc là Ngũ hoàng tử!
Tam hoàng tử ôn hòa mà cười, uống lên ngụm rượu, có chút phiền —— lão nhị và lão tứ cũng quá vô dụng, lại một chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong!
Còn thái tử……
Thái tử cảm thấy Tô Cố nói chính là lời nói dối.
Đệ đệ hắn tuy rằng “không được”, nhưng thân thể rất tốt,