Tô Mặc Tu đột nhiên ngất xỉu, dọa Ngôn Cảnh Tắc nhảy dựng.
Cũng may, chờ hắn sờ qua mạch đập của Tô Mặc Tu, phát hiện Tô Mặc Tu mạch tượng vững vàng.
Tô Mặc Tu hẳn là chỉ…… Mệt đến hôn mê.
Đều tại hắn hết.
Ngôn Cảnh Tắc mặc xong quần áo, đi ra bên ngoài, tìm hạ nhân Tô gia muốn lấy nước, lại cho người đi theo Tô Cố lấy dược.
Tô Mặc Tu cần phải rửa sạch một chút, miệng vết thương trên người y cũng cần phải được bôi thuốc.
Khách nhân Tô gia đã đi rồi, bọn hạ nhân lại còn đang bận rộn, bởi vì muốn rửa chén, nước ấm trong phòng bếp còn bị ước chừng.
Rất nhanh đã có người đưa nước tới cho Ngôn Cảnh Tắc, theo sát, thuốc cũng được đưa tới, gã sai vặt của Tô Mặc Tu còn tới hỏi xem có cần hỗ trợ gì không.
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ…… đuổi gã sai vặt đi.
Hắn phải tắm rửa bôi thuốc cho Tô Mặc Tu, chuyện này tuyệt đối không thể để cho người khác hỗ trợ.
Ngôn Cảnh Tắc lau mình cho Tô Mặc Tu, rửa sạch, thuận tiện thay đổi đệm chăn trên giường…… Chính là bận việc nửa buổi tối.
Giữa chừng Tô Mặc Tu mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy đã gọi tên hắn, thật là quá dính người!
Hầy, xem ra chuyện ở chung phải nhanh một chút đề lên nhật trình mới được!
Ngôn Cảnh Tắc cứ vui sướng như vậy mà ra quyết định.
Thu thập Tô Mặc Tu sạch sẽ xong, giường cũng một lần nữa trải lại, Ngôn Cảnh Tắc giữ cài chốt cửa, ôm Tô Mặc Tu ngủ.
Trước khi ngủ, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Trước đó Tô Mặc Tu đột nhiên bò dậy mở chốt cửa ra…… Y là muốn ra ngoài, lại không đi ra ngoài?
Ngôn Cảnh Tắc có điểm nghi hoặc, nhưng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã ngủ mất.
Tô Mặc Tu ngày hôm sau tỉnh lại, có loại cảm giác thở không nổi.
Y mở to mắt, mới phát hiện mình bị Ngũ hoàng tử ôm đến gắt gao.
Mặt Ngũ hoàng tử cách y phi thường gần, y có thể tinh tường nhìn thấy râu lún phún trên cằm Ngũ hoàng tử.
Tô Mặc Tu ngơ ngác nhìn trong chốc lát, mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Đó là chuyện ngày hôm qua? Có phải…… Kỳ thật là y đang nằm mơ không?
Thừa Đức Đế tới, còn nói muốn y cùng Ngũ hoàng tử thành thân, sao có thể?!
Y cảm thấy khả năng lớn hơn nữa là tối hôm qua y quá mệt mỏi, cùng Ngũ hoàng tử ngủ rồi, thế cho nên không hoàn thành kế hoạch.
Tô Mặc Tu nghĩ như vậy, chợt phát hiện chăn mình đang đắp là mẫu thân mới làm cho y, y chưa từng đắp bao giờ.
Đương nhiên, chăn này là không có nhồi bông bên trong, chỉ có chăn.
Ngoài ra…… Trên quần áo trên người y cũng thay đổi.
Trên người y ẩn ẩn đau, vết thương tối qua chính y cào cũng còn ở.
Tô Mặc Tu giãy giụa một chút.
Ngôn Cảnh Tắc mơ mơ màng màng, theo thói quen mà vỗ vỗ y: “Ta ở đây, đừng sợ.
”
Động tác này rất quen thuộc……
Chuyện tối hôm qua càng ngày càng rõ ràng, Tô Mặc Tu còn nhớ tới càng nhiều chuyện hơn, chẳng hạn như…… Y vẫn luôn khóc sướt mướt, bảo Ngũ hoàng tử đừng đi.
Ngũ hoàng tử không có biện pháp, chỉ có thể vỗ y mà dỗ dành.
Mặt Tô Mặc Tu đột nhiên đỏ bừng.
Cũng rốt cuộc ý thức được ngày hôm qua đã xảy ra cái gì.
Hết thảy trong trí nhớ kia của y đều là chân thật, cũng không phải y nằm mơ!
Mặt y càng đỏ hơn.
Đồng thời, y cũng luyến tiếc lại cử động, mà là nằm trong lồng ngực Ngũ hoàng tử, tinh tế mà đánh giá Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử nói những lời kia với y đều là thật lòng thật dạ.
Ngũ hoàng tử…… Là thật sự thích y.
Tô Mặc Tu nhịn không được cắn một ngụm lên cằm Ngũ hoàng tử, cái loại cắn rất nhẹ rất nhẹ ấy.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cằm mình hơi ngứa, duỗi tay sờ một cái, liền sờ đến mặt của Tô Mặc Tu.
Hắn căng mí mắt ra nhìn về phía Tô Mặc Tu, chợt thấy mặt Tô Mặc Tu đỏ hồng, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm mình.
Sáng tinh mơ, lại câu dẫn người!
Ngôn Cảnh Tắc lập tức thanh tỉnh, ngay sau đó nói: “Thân thể ngươi ăn không tiêu, không thể lại nữa đâu.
”
Tô Mặc Tu: “……”
Tô Mặc Tu đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Y lôi kéo Ngũ hoàng tử không bỏ, một lần lại một lần……
Ngũ hoàng tử chẳng sợ dùng dược, cũng có chút chịu không nổi.
Mặt Tô Mặc Tu vừa đỏ vừa trắng, cả người xấu hổ tới cực điểm.
“Tử Nghiên…… Ừm, ta muốn gọi ngươi A Tu…… A Tu à, lần sau ngươi cũng không thể lại dùng rượu lung tung, hôm qua ngươi đều ép khô ta rồi!”
Tô Mặc Tu: “……”
“Ngươi nói cha ngươi xem, rượu trợ hứng cũng không giấu kĩ một chút!” Ngôn Cảnh Tắc theo sát lại nói.
Hắn sợ Tô Mặc Tu truy cứu chuyện hắn sấn hư mà nhập, cho nên…… ném nồi trước.
Tô Mặc Tu: “……” Y thật sự có chút thật xin lỗi cha y.
“Tối hôm qua ngươi còn gặp ác mộng, khóc lóc ầm ĩ muốn ta bồi cạnh.
… Ta bồi ngươi cả đêm, cũng chưa được ngủ ngon.
”
Tô Mặc Tu: “……” Thật sự quá mất mặt! Còn có ngày hôm qua y làm những việc ngốc đó, có khi nào khiến Ngũ hoàng tử có ý kiến với y không?
“Cho nên, ngươi phải bồi thường ta!” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói.
“Ngươi muốn bồi thường cái gì?” Tô Mặc Tu hỏi.
“Lại bồi ta ngủ một giấc.
” Ngôn Cảnh Tắc ấn người trong lồng ngực, ngáp một cái.
Hắn không muốn rời giường.
Tô Mặc Tu: “……” Vậy thôi hở?
Nhưng vậy cũng thuyết minh, Ngũ hoàng tử là thật sự thích y, cho nên căn bản liền sẽ không trách y.
Tô Mặc Tu kỳ thật càng mệt hơn Ngôn Cảnh Tắc, y thấy Ngôn Cảnh Tắc nhắm mắt lại, hô hấp đều đều mà ngủ qua, cũng ngủ theo.
Ngôn Cảnh Tắc lại tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, mà Tô Mặc Tu đang nằm trong lồng ngực hắn, ngủ đến phi thường an ổn.
Hắn không nhịn xuống