A Phúc tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều phải ngủ trưa, hôm nay nằm trong lồng ngực phụ thân cũng không thể tránh né mà rất buồn ngủ.
Nhưng y vẫn luôn chống không ngủ.
Y muốn biết, Tô Mặc Tu và Ngũ hoàng thúc rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Sau khi Tô Mặc Tu hạ dược Ngũ hoàng thúc, còn mang Ngũ hoàng thúc đi, có phải muốn hố Ngũ hoàng thúc, không cho Ngũ hoàng thúc cưới đến muội muội mình không?
Y đặc biệt chờ mong kết cục của Ngũ hoàng thúc!
Nhưng tình huống hiện tại y nhìn thấy hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình!
Thái tử vì chắn gió cho A Phúc, phủ một tầng khăn lụa mỏng trên mặt A Phúc.
Khăn mỏng bằng tơ lụa, cực kỳ mỏng, Phúc híp mắt, xuyên thấu qua khăn này có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Vừa rồi bị phụ thân ôm tiến vào, nhìn thấy bộ dáng của Ngũ hoàng thúc và Tô Mặc Tu, y bỗng trợn tròn mắt.
Tô Mặc Tu một bộ ngoan tuyệt hạ dược cho Ngũ hoàng thúc, là vì…… Ngủ với Ngũ hoàng thúc?
Xong rồi còn làm bản thân mình thảm đến như vậy?
Đương nhiên, này không phải trọng điểm, trọng điểm là…… Hoàng gia gia của y, thế mà còn muốn làm hôn sự cho Ngũ hoàng thúc và Tô Mặc Tu?
Nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của A Phúc là hoàng gia gia không muốn để Ngũ hoàng thúc kế vị, nhưng ẩn ẩn lại cảm thấy không đúng.
Còn Tô Cố……
Tô Cố biết trường hợp ban nãy Ngũ hoàng tử và con ông ở bên nhau kia làm người hiểu lầm, Thừa Đức Đế nhìn thấy trường hợp như vậy rồi, cảm thấy ông tâm tàn nhẫn cũng là bình thường.
Nhưng Ngũ hoàng tử…… Sao còn chỉ trích ông?
Ngũ hoàng tử hẳn là rất rõ ràng con ông đã làm cái gì!
Trước đó, tim Tô Cố vẫn luôn nhảy thật sự nhanh, nhưng giờ khắc này, tim ông suýt chút nữa ngừng đập luôn.
Tô Cố nhìn về phía Thừa Đức Đế: “Bệ hạ, ngài nói cái gì?”
Trong mắt Thừa Đức Đế, Tô Cố chính là một con cáo già.
Người này mặc kệ làm chuyện gì đều như có định liệu trước, cũng mặc kệ chuyện gì đều có thể làm được đến xinh xinh đẹp đẹp.
Ông rất ít khi nhìn thấy Tô Cố biến sắc mặt.
Hiện tại Tô Cố mặt đầy mờ mịt…… Tình huống này ông càng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thừa Đức Đế không trả lời Tô Cố, ông cười tủm tỉm mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Lão Ngũ à…… Ngươi thật lòng với Tô Mặc Tu?”
Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự: “Đương nhiên đúng vậy! Phụ hoàng, tâm y của con với Tô Mặc Tu, nhật nguyệt chứng giám!”
Thừa Đức Đế lại nhìn về phía Tô Mặc Tu: “Tử Nghiên…… Ngươi thích lão Ngũ nhà ta chứ?”
Tô Mặc Tu ngơ ngác mà nhìn Thừa Đức Đế.
Vẻ mặt của y cũng mờ mịt như Tô Cố.
Y không nghĩ tới Ngũ hoàng tử thế nhưng nói như vậy trước mặt Thừa Đức Đế, y càng không nghĩ tới, Thừa Đức Đế sẽ hỏi y như vậy.
Tô Mặc Tu theo bản năng mà đáp: “Hồi bệ hạ, thần tâm duyệt Ngũ hoàng tử.
”
Ánh mắt Tô Mặc Tu cũng không có tiêu điểm gì, lại nghĩ đến thảm trạng trước đó của y, Thừa Đức Đế lại trừng mắt liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Chuyện đã như vậy, Tô Mặc Tu chắc chắn là không có dũng khí phản kháng nên mới trả lời như vậy!
Nghĩ cũng phải, đã bị hoàng đế như ông gặp phải loại trường hợp này….
Chẳng lẽ Tô Mặc Tu còn có thể cự tuyệt?
Y chỉ có thể thừa nhận y có ý với Ngũ hoàng tử.
Tuy Thừa Đức Đế nghĩ như vậy, nhưng vẫn dùng lời nói thấm thía với Tô Cố: “Tô ái khanh à, ngươi cũng đừng quá cũ kỹ, hai hài tử lưỡng tình tương duyệt đã ở bên nhau, hà tất dùng gậy đánh uyên ương?”
Tô Cố nhìn thoáng qua nhi tử mình như đi vào cõi thần tiên, lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc rất bất mãn với Tô Cố, nhưng lại không dám đắc tội Tô Cố, biểu cảm cũng liền trở nên rất quái dị, trong mắt mang theo lên án.
Tô Cố: “……” Ông xem như xem minh bạch, Ngũ hoàng tử có ý với con ông, còn thật lòng thật dạ!
Bệ hạ không muốn Ngũ hoàng tử tranh vị có rất nhiều biện pháp, căn bản không cần phải dùng phương pháp như vậy, bệ hạ sẽ nói như vậy đại khái suất là vì Ngũ hoàng tử cầu tới.
Trách không được, trước đó bệ hạ và thái tử nhìn thấy Ngũ hoàng tử và con ông ở bên nhau, không hề kinh ngạc chút nào.
Tô Cố có loại cảm giác chính mình đứng trên đỉnh huyền nhai, không cẩn thận rơi xuống, cho rằng mình muốn chết rồi bỗng nhiên bừng tỉnh lại phát hiện, hóa ra chỉ là đang nằm mơ.
“Đương nhiên, nếu chuyện này truyền ra ngoài, xác thật có ngại cho thanh danh của Tử Nghiên…… Vậy làm cho bọn chúng ngầm ở bên nhau.
Chỉ cần chúng ta không nói ra ngoài thì sẽ không ảnh hưởng con đường làm quan của Tử Nghiên.
” Thừa Đức Đế nói.
“Bệ hạ……” Tô Cố không biết nên nói cái gì mới tốt, ông xụ mặt, hiện tại liền cảm thấy nhi tử mình có điểm ngốc.
Ngũ hoàng tử đã thích nó như vậy, con ông vậy mà hoàn toàn không có cảm giác?
Đương nhiên, ông cũng có chút ngốc.
Ngũ hoàng tử lúc trước ở Ngự Thư Phòng ồn ào là nói thật, trời biết ông lại tưởng là giả, còn cảm thấy Ngũ hoàng tử tâm tư thâm trầm, mưu tính sâu xa……
Còn có Ngũ hoàng tử hay tới tìm con của ông, nơi nào là muốn mượn sức Tô gia, rõ ràng chính là theo dõi con ông.
“Những lời như đoạn tuyệt quan hệ ngươi cũng đừng nói nữa, làm hài tử tổn thương lòng! Hài tử xuất sắc như vậy, chung quy không thể vì thằng bé thích nam nhân thì từ bỏ.
” Thừa Đức Đế còn đang khuyên, càng khuyên càng cảm thấy đuối lý.
Tô Cố liếc nhìn Thừa Đức Đế một cái, quỳ xuống nói: “Bằng Hoàng Thượng làm chủ.
”
Thừa Đức Đế có loại cảm giác mình đang áp bách Tô Cố.
Ông cũng là vì tốt cho hai đứa nhỏ thôi…… Ờ, tốt cho con mình thôi.
Thừa Đức Đế ho nhẹ một tiếng: “Cứ như vậy đi, nếu hai đứa nhỏ đã ở bên nhau thì cứ khiến cho bọn chúng ở bên nhau, chúng ta cũng đừng ngăn đón, cứ để bọn chúng như phu thê thôi.
”
Nói tới đây, nghĩ đến Tô Cố khẳng định không biết nhi tử mình không được, Thừa Đức Đế lại nói: “Ngươi yên tâm, lão Ngũ nhất định sẽ đối xử tốt với Tử Nghiên, tuyệt đối sẽ không phụ Tử Nghiên.
” Nói như vậy, giống như là con ông thật ra là nằm trên ấy…… Càng có mặt mũi hơn một chút.
Tô Cố nói: “Tạ bệ hạ, tạ Ngũ hoàng tử.
”
Lời cảm tạ này của Tô Cố là thật lòng thật dạ.
Hiện tại tình huống này so với trong tưởng tượng của ông thì tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất Tô gia vô ưu, con của ông cũng không cần thoát ly Tô gia, tiền đồ vẫn quang minh như cũ.
0
Nhưng bản thân Thừa Đức Đế chột dạ nên cũng không cảm giác được Tô Cố thiệt tình, ông xấu hổ mà cười vài tiếng: “Thời gian không còn sớm, trẫm về cung trước!”
Chuyện bên này để lại cho lão Ngũ xử lý đi!
Dù sao ông cũng phải đi!
“Phụ hoàng, con đi cùng đường với người.
” Thái tử vội vàng đuổi kịp.
Bây giờ hắn có hơi ngại đối mặt với Tô Cố và Tô Mặc Tu.
Thừa Đức Đế và thái tử vội vàng rời đi.
A Phúc bị thái tử ôm vào trong ngực, cũng được mang theo.
Cả người A Phúc đều là