Chung Tình 2

Chương 157


trước sau



Từng ấy năm nay ở Thương Lan giới, cao thủ vượt qua Đại Thừa kỳ, một là phi thăng, hai là bị sét đánh chết.
Cho nên, trên đường lớn này, người mạnh nhất cũng chỉ có Đại Thừa kỳ, những người để lại bí cảnh, cơ hồ tất cả đều là Đại Thừa kỳ.
Chủ nhân vốn có của bí cảnh trước mắt này chính là như vậy.
Người này làm ra bí cảnh chính là không muốn kẻ thù phá hư mộ địa của ông ta và vợ con, hắn đã giả thiết, nếu tương lai người đi vào trận tâm thực lực tương đối thấp, vậy cấp ra truyền thừa rồi đề ra yêu cầu cho người đó, nếu người đến thực lực rất mạnh…… Đương nhiên là phải nhận xìu.
Thực lực Ngôn Cảnh Tắc thì rất mạnh, ít nhất trong mắt thần thức chỉ biết dựa vào xem thần thức người khác để phân biệt mà nói*, Ngôn Cảnh Tắc là cao thủ đã đánh bại Đại Thừa kỳ.
(*chủ nhân bí cảnh chết để lại thần thức (hồn phách không hoàn chỉnh), thần thức này xét xem độ mạnh yếu của người đến qua thần thức người đến, Ngôn Cảnh Tắc dù giờ thực lực yếu nhớt nhưng thần thức lại cao nên nó nhận là nó yếu hơn.

Ủa tui nói có khó hiểu quá hong:(()
Bí cảnh này chịu không nổi cao thủ Đại Thừa kỳ phá hư!
Cho nên thần thức này không chút do dự nhận xìu, thậm chí không tiếc gọi hậu bối của mình là “Tiền bối”.
Còn đồ vật ông ta có, càng cấp ra không chút do dự.
Dù sao thì nếu ông ta không cho, người ta cũng tìm được.
Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự đồng ý, hắn không có hứng thú phá hư phần mộ nhà người ta.
Nhưng đồ vật đối phương cấp cho….
Đồ vật do cấp cho, những tri thức trận pháp đó hắn có thể nghiên cứu một chút, nhưng không coi là quan trọng cỡ nào, nhưng linh dược xung quanh mộ địa, còn có một ít pháp khí gì đó ông ta để lại… thì vô cùng trân quý!
Đáng tiếc, đan dược ông ta để lại hạn sử dụng không quá dài, cơ bản đều đã không còn hiệu quả.
Thần thức kia sau khi Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng liền tan đi, cùng lúc đó, một cái trận bàn* nho nhỏ xuất hiện trên tay Ngôn Cảnh Tắc.

(*trong truyện này thì giống mô hình trung tâm khống chế tất cả trận pháp, trong truyện khác trận bàn lại khác nữa ∪・ェ・∪)
Hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc có thể khống chế tất cả trận pháp trong bí cảnh này.
“Tiêu Dạ, ngươi không sao chứ?” Sau khi trận pháp bao phủ lấy Ngôn Cảnh Tắc biến mất, Tô Mặc Tu liền lập tức vọt lại đây, lo lắng hỏi.
“Ta không sao.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, “Ta được đến truyền thừa chủ nhân bí cảnh này để lại!”
Tô Mặc Tu kinh hỉ vạn phần: “Vậy thật sự thật tốt quá!”
Ngôn Cảnh Tắc bị Tô Mặc Tu vui sướng cảm nhiễm, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều: “Ông ấy để lại truyền thừa đều có quan hệ với trận pháp, chờ rời khỏi nơi này, ta sẽ dạy ngươi.”
“Không cần, đó là truyền thừa ngươi có được mà.” Tô Mặc Tu vội vàng cự tuyệt, cảm thấy Tiêu Dạ quá đơn thuần, được thứ tốt như vậy thế mà còn không cất giấu, còn muốn dạy y……
“Thực lực của ta quá thấp, căn bản vô dụng.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu nghe Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, thật ra lại nghĩ đến một sự kiện khác: “Thực lực của ngươi sao không tăng lên?”
Ngôn Cảnh Tắc là một người Luyện Khí kỳ được truyền thừa, dù sai thực lực cũng nên tăng lên một chút chứ?
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn cũng quên mất điểm này……
Kỳ thật hiện tại thực lực của hắn đã khôi phục một chút, tốt xấu đã được Trúc Cơ kỳ, nhưng hắn mang mặt nạ, người khác nhìn không ra.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta tu luyện một lát là có thể thăng cấp! Ngươi có thể đi phụ cận tìm một chút linh thực.”
“Ta ở chỗ này thủ cho ngươi.” Tô Mặc Tu không dám đi lung tung.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta có được truyền thừa, toàn bộ bí cảnh từ ta thao tác, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
Cũng phải…… Tô Mặc Tu lại hỏi vài câu, xác định Ngôn Cảnh Tắc sẽ không gặp phải nguy hiểm, lúc này mới rời đi.
Ngôn Cảnh Tắc liền bắt đầu thao tác bí cảnh, khiến Tô Mặc Tu cùng ngưu mã thú có thể càng nhanh chóng tìm được linh thực trong bí cảnh.

Còn những người tiến vào bí cảnh khác…..
Hắn đem bọn họ hạn chế ở một khu vực rất nhỏ.
Một cái trận pháp, có người thao tác và không ai thao tác, phát huy tác dụng khác nhau như trời với đất.
Trong sách, trận pháp không người thao tác, Tô Mặc Tu đi theo linh kiến thì có thể đánh bậy đánh bạ tìm được trận tâm, nhưng hiện tại……
Ngôn Cảnh Tắc nhìn nhìn trận pháp này, phát hiện có vài nơi bởi vì thời gian quá lâu đều bị phá hủy, bèn dịch điểm khác qua đi bổ sung một chút, chuyện này làm cho…… Bọn linh kiến tìm không được đường về nhà mình.
Ngoài ra, Ngôn Cảnh Tắc còn thuận tiện tiếp thu tài sản mà chủ nhân bí cảnh này để lại.
Thật sự rất nhiều.
Trách không được người này lúc sinh thời người lo lắng người khác đào mồ ông ta như vậy! Chỉ bằng trên tay ông ta có nhiều bảo bối như vậy, người cùng thời với ông ta chắc chắn đều muốn quật mồ ông ta lên.
Cũng may hắn không giống vậy.
Phần mộ kia cũng bị trận pháp bao phủ, Ngôn Cảnh Tắc thu hồi, tính toán chờ ra khỏi bí cảnh này, tìm một chỗ khác buông nó.
Bí cảnh này sắp chịu đựng không nổi, nếu hắn không làm vậy, mồ này khẳng định giữ không nổi nữa.
Tô Mặc Tu dạo qua một vòng, thu hoạch rất nhiều linh thực, chờ hắn trở về thì thấy Ngôn Cảnh Tắc đã đạt tới Luyện Khí đại viên mãn.
“Ta tìm được rất nhiều linh thực, chờ đi ra ngoài, ta sẽ tìm người đi luyện Trúc Cơ đan, để ngươi đạt tới Trúc Cơ kỳ!” Tô Mặc Tu vô cùng cao hứng.
Người Luyện Khí kỳ chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng tới Trúc Cơ kỳ là có thể sống đến hai trăm tuổi!
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng, cân nhắc cũng phải tìm người đi luyện đan, để Tô Mặc Tu có thể đạt tới Kim Đan kỳ.
Vừa rồi truyền thừa thần thức kia lưu lại mang theo rất nhiều linh lực, nếu người tiếp thu truyền thừa là Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu hẳn là có thể thăng cấp Kim Đan, đáng tiếc truyền thừa bị hắn lấy mất, linh lực trong bí cảnh cũng gần như bị hắn hút khô rồi.

Nói đến bí cảnh……
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, trực tiếp mang theo Tô Mặc Tu rời khỏi bí cảnh này.
Bọn họ cũng không phải từ chỗ hổng bí cảnh (lối vào lúc đầu) kia rời đi, mà là từ nơi cách xa chỗ hổng đó nhất.
Lúc này có người cuồn cuộn không ngừng từ nơi xa tới, muốn tiến vào bí cảnh……
Sau khi bọn họ ra tới, xen lẫn trong trong đám người, rất nhanh biến mất không thấy nữa.
Trong bí cảnh, đám người Vu Lâm cảm giác được linh lực trong bí cảnh lại trở nên ít hơn nữa.
Bí cảnh xảy ra vấn đề, hay là có nguyên nhân nào khác?
Đám người Vu Lâm ở bí cảnh đổi tới đổi lui tìm nguyên nhân, đáng tiếc tìm kiểu gì cũng tìm không thấy.
Không có linh thực, cũng chưa từng có bao nhiêu linh lực, còn càng ngày càng nhiều người tiến vào……
Tư Đồ Giang Ninh

nhìn về phía Vu Lâm: “Vu Lâm, chúng ta rời nơi này, đi phía trước thôi.”
“Sư thúc, bí cảnh này rất nguy hiểm…… Chúng ta vẫn nên chờ một chút đi.” Vu Lâm nói.
Trong sách có viết, trận pháp này rất nguy hiểm, Tô Mặc Tu không có việc gì là bởi vì trận pháp trên con đường y đi kia, đã bị linh kiến phá hủy!
Vu Lâm không ngừng khuyên, Tư Đồ Giang Ninh cuối cùng quyết định chờ một chút.
Còn Khiên Thành, cái gì y cũng nghe Vu Lâm, thật sự là thiên y bách thuận.
Đương nhiên, sau khi y làm như vậy sẽ nói riêng cho Vu Lâm, còn sẽ làm Vu Lâm ý thức được rằng y nghe lời hơn Tư Đồ Giang Ninh, cũng càng yêu Vu Lâm hơn.
Vu Lâm rất ăn cái bộ này.
Vu Lâm và Tư Đồ Giang Ninh lại đợi một đoạn thời gian, trong lúc đó, Vu Lâm đã tìm được linh kiến.
Gã đi theo linh kiến về phía trước, muốn đi tìm trận tâm, nhưng mà…… linh kiến này thế nhưng di chuyển lung tung khắp nơi, hại bọn họ vào bẫy rập rất nhiều lần, này còn chưa tính…… bọn linh kiến này còn chết sạch.
Vu Lâm: “……”
Tư Đồ Giang Ninh và Khiên Thành liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, lại cảm thấy…… trên người Vu Lâm có bí mật.
Bằng không, làm sao gã vẫn luôn tìm linh kiến, còn tính toán đi theo linh kiến?
Làm sao gã biết bí cảnh này có linh kiến?
Bí cảnh này không tính là quá lớn, năng lực chịu tải hữu hạn, người tiến vào bí cảnh lại càng ngày càng nhiều.
Không chỉ như thế, linh lực trong bí cảnh gần như đã bị hút khô rồi.

Bí cảnh này đột nhiên liền sụp đổ, khối thổ địa vốn dĩ bị ngăn cách kia một lần nữa dung nhập vào đại lục Thương Lan.
Vu Lâm cũng ngốc ra.
Ở trong sách, bí cảnh này là sau khi Tô Mặc Tu thăng cấp Kim Đan, nháo ra động tĩnh rất lớn rồi mới sụp đổ, hiện tại sao chưa gì đã sụp đổ.
Thực lực của gã một chút cũng không tăng trưởng!
Gã cũng không thấy được có người thăng cấp Kim Đan!
Bí cảnh biến mất, trận pháp cũng không có, Tư Đồ Giang Ninh thấy được bộ dáng vốn có của bí cảnh.
Nơi này vốn là một ngọn núi, hiện giờ trên núi rất nhiều nơi đều có người —— ngoại trừ người Kình Thiên Tông bọn họ vẫn luôn đi theo Vu Lâm không đi lung tung ra, sau có rất nhiều người đi nơi khác.
Đương nhiên, có người không hiếm lạ, làm hắn ta tức giận là hắn ta chú ý tới, rất nhiều nơi đều có dấu vết bị khai quật qua, nói cách khác, những nơi đó đã từng có linh thực, hiện tại đã bị người ta đào đi rồi.
Từ những dấu vết kia có thể biết, trên núi này vốn có rất nhiều linh thực, nhưng hắn ta…… Vì bảo hộ Vu Lâm, thế nhưng một cây cũng chưa bắt được!
Ở trong bí cảnh rất khó phát hiện, phát hiện rồi còn duy trì không được bao lâu…… Hắn ta đây là không không lãng phí một cơ duyên!

Tư Đồ Giang Ninh cũng sắp bị tức chết rồi.
Khiên Thành cũng rất không cao hứng, rốt cuộc y chính là y tu, còn sẽ luyện đan.
Nhưng y hoàn toàn không hề biểu hiện ra ngoài, đối diện Vu Lâm hỏi han ân cần.
“Tô Mặc Tu đâu?” Vu Lâm lại một lòng tìm Tô Mặc Tu.
Nhưng gã không tìm được người.
Mặt Vu Lâm đều đen —— Tô Mặc Tu và Tiêu Dạ đều không thấy bóng người, truyền thừa kia liệu có phải bọn họ đã được rồi không?
Thời điểm bí cảnh biến mất, bọn Ngôn Cảnh Tắc đã đi vào một thành thị.
Thành thị này gần núi non Quỳnh Sơn, nơi này có rất nhiều người nuôi ngưu mã thú, bọn họ nắm ngưu mã thú cũng không khiến người ta chú ý.
Sau khi vào thành, bọn họ liền đi đổi đan dược.
Tô Mặc Tu muốn dùng linh thực y thu thập đến đổi, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cự tuyệt: “Tô sư thúc, ta nhận được truyền thừa, trên tay có rất nhiều thứ tốt, ta tới đổi!”
“Cũng có thể.” Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ không có cự tuyệt, sau đó liền thấy Ngôn Cảnh Tắc lấy ra mấy thứ pháp khí, muốn đổi Trúc Cơ đan và Nghênh Kim Đan.
Trúc Cơ đan là làm người Luyện Khí đại viên mãn thăng cấp Trúc Cơ, Nghênh Kim Đan lại là người Trúc Cơ đại viên mãn dùng xong có xác suất nhất định có thể thăng cấp đến Kim Đan kỳ.
“Ngươi đổi Nghênh Kim Đan làm cái gì?” Tô Mặc Tu lập tức hỏi, Tiêu Dạ có phải đổi vì y hay không?
“Cho ngươi ăn.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
“Nghênh Kim Đan quá trân quý, ta không thể nhận!” Tô Mặc Tu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đồ của ta chính là đồ của ngươi, ngươi nói cái gì cự tuyệt?”
“Ngươi……” Tô Mặc Tu ngẩn ra.
Ngôn Cảnh Tắc đã bất cứ giá nào, dứt khoát nói: “Sư thúc, ta rất thích ngươi, ta muốn cùng ngươi làm đạo lữ.”
Trước đó Tô Mặc Tu đã dấy lên lòng nghi ngờ với Tiêu Dạ.

Nhưng sau lại nhằm vào Tư Đồ Giang Ninh như vậy, y liền dần dần quên mất lòng nghi ngờ của mình với Tiêu Dạ.

Hiện tại nghe Tiêu Dạ nói như vậy, y càng cảm thấy trong đầu ầm ầm nổ tung, cái gì cũng không nghĩ được.
“Sư thúc, ngươi nguyện ý sao?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi, “Đương nhiên, dẫu ngươi không muốn, ta cũng sẽ không từ bỏ theo đuổi ngươi, ta thật sự rất thích ngươi.”
Vốn dĩ Ngôn Cảnh Tắc không nghĩ sớm như vậy đã thổ lộ, rốt cuộc thân phận nguyên bản của hắn có chút…… Không quá thích hợp.
Nhưng Tô Mặc Tu thăng cấp Kim Đan, tương lai tình địch sẽ nhiều hơn!
Hắn xúc động một cái, liền muốn xác định người trước.
Hơn nữa Tô Mặc Tu thăng cấp Kim Đan xong, đan độc trong cơ thể nhất định rất nhiều, hắn sớm một chút cùng Tô Mặc Tu xác định quan hệ, cũng có thể giúp Tô Mặc Tu song tu…..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện