Tô Mặc Tu hoài nghi mình nghĩ sai ý tưởng của Ngôn Cảnh Tắc rồi.
Lúc trước Ngôn Cảnh Tắc hỏi y muốn kết hôn hay không, có khả năng chỉ là nói giỡn, nhưng y lại nghĩ là sự thật.
Chuyện như vậy, trong nhân sinh của y cũng không hiếm thấy.
Y luôn phân không rõ người khác là thuận miệng nói giỡn hay là nói nói thật.
Lúc y mới vừa tiến vào giới giải trí, rất muốn làm bạn bè với người khác, người ta nói muốn sang chỗ y chơi, y liền chuẩn bị rất nhiều đồ ăn chờ họ, kết quả căn bản không ai tới…… Y hỏi bọn họ vì sao không tới, bọn họ vô cùng khiếp sợ, nói ngày đó chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Chuyện như vậy, nhiều không kể xiết.
Này còn không thể trách người khác, là chính y chung quy hiểu sai ý người khác.
Hiện tại…… có phải y lại nghĩ sai rồi không?
Tô Mặc Tu muốn tâm sự với anh trai mình, nhưng anh trai y cho rằng y và Cố Thời Hạo đã ở bên nhau……
Buổi sáng dậy, Tô Mặc Tu ngồi bên bàn ăn, cầm hai mảnh bánh mì nướng, chậm rãi làm trứng gà sandwich cho mình.
“Tô tiên sinh, mỗi ngày anh đều ăn sandwich, không ngán sao?” Một bảo tiêu tò mò hỏi.
Tay nghề nấu cơm của Lưu Nhạc Nhan rất bình thường, đặc biệt lười dậy sớm làm bữa sáng.
Cũng may hiện giờ xã hội này, thành phẩm có thể mua được quá nhiều!
Sau khi cô cầm tiền cơm Ngôn Cảnh Tắc cấp, mua online sủi cảo, bánh bao, hoành thánh, bánh ăn bữa sáng, bánh tay trảo…… đông lạnh.
Lại mua các loại bột, bún ốc mì chua cay cùng với các loại mì gói nhiều khẩu vị.
Mấy thứ này đun nóng một chút hoặc là nấu một chút, hơn nữa thêm sữa bò sữa đậu nành hoặc là cháo, chính là bữa sáng rất phong phú.
Ờm, ngẫu nhiên cô còn sẽ làm cơm chiên trứng gì đó.
Bọn bảo tiêu đối với bữa sáng như vậy thực vừa lòng, đồng thời cũng rất nghi hoặc, không rõ Tô Mặc Tu vì sao mỗi ngày đều ăn giống nhau.
Động tác của Tô Mặc Tu dừng lại.
Y đã quen bữa sáng ăn như vậy, ngày nào đó không ăn được sẽ rất khó chịu, y biết chính mình như vậy rất kỳ quái, nhưng không đổi được.
“A Tu từ nhỏ ở nước ngoài lớn lên, quen rồi,” Lưu Nhạc Nhan tùy tiện, không coi chuyện này của Tô Mặc Tu ra gì, “Hơn nữa y có chút chứng cưỡng bách.
”
“Hóa ra là vậy.
” Bảo tiêu hỏi chuyện gật đầu, hai ba ngụm ăn xong một cái bánh tay trảo, nói với Lưu Nhạc Nhan: “Tui còn ăn thêm được hai cái bánh nữa!”
Lưu Nhạc Nhan nói: “Mấy người thật là dạ dày vương! Tôi lười lấy lắm, tự anh đi lấy mấy cái bánh nhân thịt bò bỏ vào lò vi ba hâm nóng một chút ăn đi!” Cô làm cho mỗi người một cái bánh tay trảo, đã thật sự không lỗi với bọn họ.
“Cũng đúng!” Bảo tiêu kia đi mở tủ lạnh lấy bánh.
Tô Mặc Tu cầm sandwich của mình, từng vòng từng vòng, yên lặng mà ăn.
Buổi sáng hôm nay Lưu Nhạc Nhan thức dậy sớm, thuận đường nấu một nồi cháo, nấu xong ném vào trứng vịt bắc thảo đã cắt nhỏ, cho thêm ít thịt nạc, quấy một chút xem như cháo trứng vịt Bắc Thảo.
Lúc này Ngôn Cảnh Tắc đang ăn cháo, hắn thấy Tô Mặc Tu như có nét gì đó không vui, múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Tô Mặc Tu: “Cháo này anh rất thích, em có muốn nếm thử không?”
Cháo thịt nạc trứng bắc thảo này nhìn rất bình thường, nhưng Tô Mặc Tu nhìn chằm chằm cái muỗng của Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, hé miệng ăn muỗng cháo kia.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lại đem bánh tay trảo của mình đưa qua: “Muốn nếm một ngụm không?”
Tô Mặc Tu lại lần nữa há mồm, nếm một ngụm.
“Bánh tay trảo và cháo trứng vịt Bắc Thảo hương vị cũng không tồi chứ? Sau này em có thể nếm thử, không cần vẫn luôn ăn sandwich.
” Ngôn Cảnh Tắc cười cười, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Thay đổi muốn từng chút một tiến tới, hắn không vội vã làm quá nhiều.
Tô Mặc Tu lại có điểm chưa đã thèm —— Sao Cố Thời Hạo không đút y ăn nữa?
Cố Thời Hạo đột nhiên đút y ăn, có phải không thích “chứng cưỡng bách” của y hay không?
Nếu Cố Thời Hạo biết y không phải là chứng cưỡng bách, là có bệnh, có khi nào chán ghét y đã giấu giếm hay không?
Tô Mặc Tu đang buồn bực, liền nghe được Lưu Nhạc Nhan nói: “Hai người có thể đừng sáng sớm đã khoe ân ái không vậy?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không thể.
”
Lưu Nhạc Nhan: “……”
Tô Mặc Tu hơi ngốc ra —— Cố Thời Hạo và y, là đang khoe ân ái?
Ôm nghi hoặc như vậy, sau bữa sáng, Tô Mặc Tu tìm Lưu Nhạc Nhan dò hỏi.
Lưu Nhạc Nhan: “Hai người đương nhiên là đang khoe ân ái, không phải khoe ân ái chứ làm cái gì?”
“Có thể là anh ấy không thích tôi cứ ăn sandwich?”
“Vậy cũng không đến mức dùng cái muỗng của mình đút cháo cho cậu nha! A Tu, cậu cũng quá đơn thuần!” Lưu Nhạc Nhan cạn lời mà nhìn Tô Mặc Tu.
Cô rất hiểu biết Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu là con của cha mẹ lúc tuổi già, sau đó đôi vợ chồng già kìa có chút bảo vệ Tô Mặc Tu quá mức!
Tô Mặc Tu thậm chí chưa từng đi học!
Hơn nữa Tô Mặc Tu từ nhỏ sinh hoạt ở nước ngoài, tiếng Trung học bình thường, luôn không có biện pháp giao lưu ổn thỏa với người ta, Lưu Nhạc Nhan rất đau lòng y.
“Phải không?” Tô Mặc Tu nhìn về phía Lưu Nhạc Nhan, đột nhiên hỏi: “Chị Lưu, vì sao Cố Thời Hạo không lên giường với tôi?”
Lưu Nhạc Nhan ngốc ra —— Tô Mặc Tu thế mà hỏi cô loại vấn đề này!
Đây là coi cô là chị em tốt hả?
Nhưng cô cũng rất kỳ quái: “Đạo diễn Cố vậy mà còn chưa cùng cậu….
Khụ khụ!”
“Đạo diễn Cố tuyệt đối là Liễu Hạ Huệ*, này cũng quá có thể nhịn……” Lưu Nhạc Nhan có điểm bội phục Ngôn Cảnh Tắc.
(*Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên).
Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
)
Nếu đổi thành cô, soái ca như Tô Mặc Tu đưa tới cửa, cô chắc chắn cầm giữ không được.
“Liễu Hạ Huệ là ai?” Tô Mặc Tu hỏi.
Lưu Nhạc Nhan nói: “Tự cậu tra Baidu đi!”
Tô Mặc Tu Baidu một chút, vô cùng khó hiểu: “Sao đạo diễn Cố lại là Liễu Hạ Huệ?”
Tô Mặc Tu thường thường hỏi Lưu Nhạc Nhan vấn đề như vậy, Lưu Nhạc Nhan trả lời không được thì sẽ trực tiếp không trả lời: “Cậu và đạo diễn Cố nhão nhão dính dính, đạo diễn Cố còn hay động tay động chân với cậu, tôi còn tưởng rằng hai người đã sớm ở bên nhau…… Hiện tại hai người tách ra ngủ?”
Nhà này của Ngôn Cảnh Tắc là dạng trên dưới hai tầng, Lưu Nhạc Nhan và bảo tiêu đều ở tại dưới lầu, Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc ở trên lầu.
Lưu Nhạc Nhan còn tưởng rằng bọn họ đã sớm chung một cái ổ chăn, hóa ra là không phải?
Càng làm cho cô khiếp sợ là, Tô Mặc Tu thế mà sẽ sốt ruột!
“Đúng vậy.
” Tô Mặc Tu gật gật đầu.
Lưu Nhạc Nhan nói: “Đạo diễn Cố có tật xấu gì à, một đại mỹ nhân như vậy đặt bên người thế mà lại thờ ơ……”
“Anh ấy không có tật xấu.
” Tô Mặc Tu thật khẳng định, “Chúng tôi đã đi làm kiểm tra sức khoẻ, anh ấy không bệnh, chẳng lẽ anh ấy định chờ kết hôn rồi lại làm? Nhưng mấy ngày nay, anh ấy không nói chuyện kết hôn với tôi.
”
“Các người còn nói chuyện kết hôn?” Lưu Nhạc Nhan hỏi.
Tô Mặc Tu đáp: “Nói qua, anh ấy hỏi tôi có nguyện ý kết hôn với anh ấy hay không,