Đôi mắt Tô Mặc Tu sạch sẽ, phảng phất như không rành thế sự.
Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Không làm kiểm tra sức khoẻ thì không thể hôn môi sao?”
Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
“Nếu làm kiểm tra sức khoẻ anh tra ra có bệnh gì không tốt, có phải em sẽ không kết hôn với anh không?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.
Tô Mặc Tu ngẩn người, cuối cùng nói: “Sẽ không.”
“Vậy kiểm tra sức khoẻ có ý nghĩa sao?”
Hình như không có ý nghĩa…… Tô Mặc Tu nói: “Vậy anh tới hôn em đi.”
Ngôn Cảnh Tắc cười ha ha, hắn hôn Tô Mặc Tu một ngụm, nói: “Không đùa em nữa, anh mới ra tới, còn có chuyện phải làm.”
Tuy hắn chưa thấy qua người nhà Tô Mặc Tu, nhưng nếu anh vợ muốn hắn kiểm tra sức khoẻ…… Chờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ ra tới, để anh vợ yên tâm, làm cái gì đó sẽ tốt hơn.
Bằng không Tô Mặc Tu đem chuyện của bọn họ nói với người nhà….
Nói không chừng hắn phải bị đánh.
Ngôn Cảnh Tắc có rất nhiều chuyện bận rộn.
Trước đó trong cục cảnh sát, thật ra hắn đã nói với cảnh sát không ít chuyện.
Đời trước, sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện thì nhìn chằm chằm vào Chu Lịch Minh, tìm sai lầm của Chu Lịch Minh, sau đó đã phát hiện, người bị Chu Lịch Minh hãm hại không chỉ một mình hắn.
Chu Lịch Minh quen dùng các loại thủ đoạn tới làm người trong công ty gã “nghe lời”.
Người này trời sinh không coi pháp luật ra gì, cái gì cũng làm được.
Cho nên, ssu khi Ngôn Cảnh Tắc vào Cục Cảnh Sát, liền nói với cảnh sát, nói trước kia từng nhìn thấy Chu Lịch Minh tiếp xúc với người dùng ma túy, mơ hồ nghe được vài câu đối thoại, còn như là Chu Lịch Minh định dùng ma túy hại người.
Hắn còn nói cho cảnh sát, nói trợ lý hắn từng bỏ ma túy vào thức ăn của hắn, mà hắn vì mơ hồ nghe được những lời đó, vẫn luôn rất cảnh giác mới không ăn mấy thứ đó.
Nếu hắn ăn…… hiện tại hắn có khả năng đã nhiễm nghiện ma túy.
Cảnh sát rất coi trọng khẩu cung của hắn, sau khi tìm được video camera trợ lý trộm vào nhà hắn, bọn họ không lập tức đi bắt trợ lý nguyên chủ, chỉ cho người âm thầm theo dõi.
Cảnh sát tưởng thông qua trợ lý nguyên chủ, tìm được người cung cấp ma túy sau lưng trợ lý nguyên chủ, mà đối tượng hiện tại cảnh sát hoài nghi, chính là Chu Lịch Minh.
Hắn kích thích Chu Lịch Minh, châm ngòi quan hệ của Triệu Nghiên Quy và Chu Lịch Minh, sau đó còn không bắt điện thoại Chu Lịch Minh không gặp Chu Lịch Minh, lúc này Chu Lịch Minh nhất định đang rất tức giận.
Ngôn Cảnh Tắc tắm rửa một cái, an bài chỗ ở cho Tô Mặc Tu xong liền đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, sáng sớm hắn liền mang Tô Mặc Tu ra cửa, đến bệnh viện làm kiểm tra thân thể trước, theo sát lại đi thuê bốn bảo tiêu.
Làm xong mấy thứ này, hắn liền cửa lớn không ra cửa sau không bước, mỗi ngày làm ổ ở nhà làm hiệu ứng đặc biệt cho phim.
Còn công việc mua đồ ăn nấu cơm linh tinh…… Mua đồ ăn trực tiếp mua qua mạng, nấu cơm thì từ Lưu Nhạc Nhan hoàn thành.
Lưu Nhạc Nhan: Cô không phải là người đại diện sao? Sao đột nhiên thành đầu bếp nữ rồi?
Bọn bảo tiêu: Cố chủ mỗi ngày úm trong tiểu khu xa hoa không ra khỏi cửa…… Công việc nhẹ nhàng như vậy thật sự quá hiếm thấy!
Bọn bảo tiêu cảm thấy công việc của mình thật sự quá mức đơn giản, nhưng rất nhanh, bọn họ liền không suy nghĩ vậy nữa.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc bớt thời giờ rèn luyện bị bọn họ thấy được, bọn họ thấy cái mình thích là thèm, đưa ra muốn luận bàn một chút với Ngôn Cảnh Tắc, sau đó…… đã bị Ngôn Cảnh Tắc đánh bại.
Kim bài bảo tiêu như bọn họ, thế mà đánh không lại cố chủ! Vầy cũng quá mất mặt.
Bốn bảo tiêu đánh tinh thần lên, mỗi ngày thay phiên huấn luyện, luyện so với bình thường càng vất vả hơn.
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn đánh không lại Ngôn Cảnh Tắc như cũ.
Lưu Nhạc Nhan: “……” Lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà cô còn cảm thấy Tô Mặc Tu có thể ngăn chặn đạo diễn Cố….
Là ai cho cô ảo giác như vậy?!
Đạo diễn Cố quá đàn ông luôn! Quá mạnh!
Sao không có đàn ông như vậy thích cô kia chứ!
Còn Tô Mặc Tu….
Y yên lặng chụp ảnh, share cho anh trai mình xem.
Andrew cũng không muốn nhìn ảnh chụp như vậy, nhưng em trai muốn khoe ra, chung quy anh phải cổ động: "Cục cưng, ánh mắt em thật không tệ!"
Tô Mặc Tu cảm thấy mỹ mãn, cũng đi làm huấn luyện theo.
Thể lực y rất tốt, sức lực rất lớn, thật ra là luyện ra dưới yêu cầu của cha mẹ.
Từ nhỏ y đã chậm rì rì, động tác cũng không phối hợp, cha mẹ y sợ y bị bắt nạt, nên vẫn luôn bắt y rèn luyện, luyện nhiều, động tác y đã phối hợp hơn nhiều, sức lực cũng trở nên rất lớn.
Nhưng huấn luyện đối với Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu mà nói, đều chỉ là điều hòa cuộc sống, đại bộ phận thời gian mỗi ngày của bọn họ thật ra đều tiêu cho việc làm hiệu ứng kỹ xảo.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc làm hiệu ứng, càng thêm rõ ràng mà nhận thức được, Tô Mặc Tu cực kỳ giỏi về khai quật cái đẹp.
Hắn có thể vẽ ra các loại đồ họa hiệu quả rất thật, nhưng hắn vẽ vẽ cũng không đẹp.
Nhưng nếu dưới sự kiến nghị của Tô Mặc Tu hơi cải biến một chút, những hình ảnh đó sẽ cho người ta cảm giác lập tức sẽ trở nên không giống nữa.
Vì thế, hắn phụ trách thiết kế đại thể, Tô Mặc Tu phụ trách trau chuốt, người trong phòng làm việc lại giúp hắn làm ra hiệu quả.
Thành phẩm cuối cùng ra tới, có thể nói là hoàn mỹ.
Mà Ngôn Cảnh Tắc làm hiệu ứng kỹ xảo, đồng thời cũng bắt đầu xử lý một chút chuyện kế tiếp của phim này.
Cái khác không nói, phim muốn chiếu, tuyên truyền xét duyệt gì đó không thể thiếu được.
Thời gian qua thật sự rất nhanh, mười ngày sau, báo cáo kiểm tra sức khỏe được gửi đến nhà bọn họ.
Đó là một quyển sách rất dày, bọn họ đã làm tất cả hạng mục kiểm tra sức khỏe, bên trên đều có ghi chép kỹ càng tỉ mỉ.
Thân thể Tô Mặc Tu cực kỳ tốt, không điều tra ra bất luận tật xấu gì, Ngôn Cảnh Tắc bên này thật ra lại kiểm tra ra mấy bệnh râu ria --- răng khôn của hắn mọc nghiêng, hắn còn có bốn cái răng sâu, ngoài ra, tuyến giáp của hắn có một cục u.
Đều là mấy bệnh râu ria…… Nếu sớm mấy tháng đi kiểm tra sức khoẻ, không chừng bệnh râu ria càng nhiều hơn nữa.
Ngôn Cảnh Tắc đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình cho Tô Mặc Tu xem, lại nói: “Em mau chụp ảnh cho anh em nhìn xem đi.”
Tình trạng thân thể hắn không thành vấn đề, chuyện này chắc chắn phải để anh vợ biết.
Tô Mặc Tu nghe lời mà chụp ảnh, cho Andrew xem.
Em trai vô cùng nghe lời, Andrew rất vui mừng, đối với con người Cố Thời Hạo cũng yên tâm hơn rất nhiều: “Cục cưng, thân thể bạn trai em rất khỏe mạnh, chỉ là cần phải đi khám răng đó.”
Tô Mặc Tu nhìn thấy anh trai trả lời, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh trai em bảo anh đi khám răng."
Ngôn Cảnh Tắc: “…… Không cần đi? Anh không có đau răng.” Nguyên chủ từ nhỏ hoàn cảnh gia đình không tốt, răng cũng liền không tốt lắm, nhưng đây hẳn không phải vấn đề gì lớn?