Nhóm người Nam Tri Nhân thu dọn thi thể của Tập Hoán Đình và Bành Ngọc, xử lý hiện trường đại trận còn sót lại, tiện thể đi điều tra dư nghiệt.
Có tiền bối đến kiểm tra tình trạng của Vũ Kỳ Sâm, cuối cùng xác nhận hồn phách trong cơ thể của hắn là của đồng môn khác, có lẽ hai người này phải đoạt xá mới có thể trở về trong cơ thể của mình.
Bọn họ không dám trễ nãi, lập tức đưa Vũ Kỳ Sâm về môn phái tìm vị trí hồn phách của Vũ Kỳ Sâm.
Cố Kinh Mặc thì đưa Hoàng Đào ngựa không dừng vó đi tới Tố Lưu Quang cốc.
Tiến vào Tố Lưu Quang cốc, Vân Túc Nịnh bối rối gọi cha mẹ tới, ba người tạm thời dựng hồi linh trận khoanh chân ngồi xuống, độ nhập công pháp chữa trị cho Hoàng Đào.
Huyền Tụng cần phải luôn tọa trấn để quan sát tình huống.
Loại công pháp này, cũng là một trong những cấm thuật ở Tu Chân giới.
Sau khi một tu giả vẫn lạc, chỉ cần giữ gìn thi thể hoàn chỉnh, linh phách còn chưa tản ra thì có thể đưa về.
Sau khi Hoàng Đào vẫn lạc, Vân Túc Nịnh một khắc cũng không ngừng dùng công pháp chữa trị nên thi thể được giữ gìn vô cùng tốt, giữ được linh phách.
Huyền Tụng lúc đóng băng phong cũng đã thi pháp, đưa linh phách sắp tản ra về lại trong thân thể của Hoàng Đào, dùng băng giữ lại.
Loại pháp thuật này sở dĩ bị cấm, là bởi vì gây hao tổn lớn cho người thi pháp, nếu chắp vá cho người có thương thế quá nặng thì có thể người thi pháp thâm hụt linh lực cũng không thể làm được.
Tu Chân giới sợ có người hành động theo cảm tính, không thể cứu người đã chết, mà còn chết một người.
Cũng may Huyền Tụng cũng không phải là tu giả bình thường, linh lực của hắn thâm hậu, sau khi linh lực bị thâm hụt vẫn có thể mượn lực từ cửu vĩ.
Lúc trước hắn chưa thể phi thăng, nếu linh lực tích lũy quá nhiều sẽ có nguy cơ bạo thể, nên đã chuyển không ít linh lực vào trong yêu đan, lúc này lại có công dụng lớn.
Có điều, cho dù là thế, đại trận này vẫn cần tới mười ba ngày, vẻ mặt của bốn tu giả trong trận vẫn rầu rĩ.
Để một người cải tử hồi sinh, đâu phải chuyện tầm thường?
Một Già Cảnh thiên tôn và ba y tu, khó khăn chống đỡ mười ba ngày, cũng chỉ có thể chắp vá bên ngoài, vẫn chưa có dấu hiệu hồi sinh.
Trong thời gian này, Cố Kinh Mặc vẫn ngồi bên ngoài động phủ chờ đợi.
Nàng khi thì dạo bước, khi thì ngồi trước bàn đá ngẩn người, không ngủ không nghỉ.
Có y tu trong Tố Lưu Quang cốc tới giúp nàng nối xương, trị liệu thương thế, nàng cũng yên lặng phối hợp.
Trong thời gian này Đinh Du, Đinh Tu nhận được tin tức cố ý đến đây, sau khi biết được chân tướng sự tình cũng chỉ có thể khuyên mấy câu, sau đó cùng chờ với Cố Kinh Mặc.
Đinh Du phát hiện trạng thái của Cố Kinh Mặc không ổn, nhưng không hỏi nhiều, chỉ căn dặn Đinh Tu để ý thường xuyên.
Cho đến ngày thứ mười sáu, cơ thể Hoàng Đào cuối cùng cũng có mạch đập.
Ba y tu đều cảm nhận được, vô cùng vui mừng, tiếp tục thi pháp.
Huyền Tụng lại cau mày, tiếp tục khống chế hồi linh trận, môi mím chặt.
Vân Túc Nịnh vạn phần không hiểu, tiếc là hắn không hiểu về loại trận pháp này, chỉ có thể yên lặng phối hợp, tâm tình vừa mới buông lỏng lại căng thẳng.
Sau hai canh giờ, Huyền Tụng dùng đạo lữ truyền âm gọi Cố Kinh Mặc vào.
Cố Kinh Mặc đi vào động phủ, quan sát một hồi, xác định Huyền Tụng có thể nói chuyện cùng nàng, nàng mới hỏi: "Thế nào?"
"Nhịp tim Hoàng Đào đã khôi phục."
Cố Kinh Mặc lập tức vui mừng.
Nhưng vẻ mặt của Huyền Tụng vẫn nặng nề, nói với nàng: "Nàng vào nói chuyện với nàng ấy đi."
Cố Kinh Mặc ngẩn ra, nhưng vẫn quy củ khoanh chân ngồi bên cạnh Huyền Tụng, thần thức được Huyền Tụng dẫn dắt tiến vào thức hải của Hoàng Đào.
Tiến vào trong thức hải, Cố Kinh Mặc nhìn thấy Hoàng Đào thì lập tức vui mừng, đi qua lôi kéo Hoàng Đào lại nhìn, hỏi: "Ngươi ổn chứ? Ta còn tưởng mất ngươi rồi."
"Ta cũng biết là lần này ta gây thêm thêm phiền toái cho người, thân thể của người khôi phục ra sao?"
Cố Kinh Mặc an ủi nàng: "Ngươi yên tâm đi, ta không sao, vấn đề không lớn, Ma Tôn đại nhân của ngươi không thể phá vỡ được."
Hoàng Đào hưng phấn gật đầu, lại tỉ mỉ nhìn Cố Kinh Mặc thêm mấy lần, dường như không nhìn thì sau này sẽ không thấy nữa.
Cố Kinh Mặc bị xem đến khó hiểu, lập tức hỏi: "Sao Huyền Tụng lại đưa ta vào đây, việc chữa trị có vấn đề sao?"
"Có một chút vấn đề nhỏ..." Hoàng Đào ấp a ấp úng mở miệng: "Lúc hồn ta về cơ thể mới phát hiện, sau trong cơ thể này còn có tàn hồn của Nhị tiểu thư."
Cố Kinh Mặc không thể lập tức hiểu được ý của nàng, còn cảm thán: "Vậy rất tốt, có phải nàng ấy vẫn còn cứu được không?"
"Ừm, Nhị tiểu thư còn có thể cứu." Hoàng Đào nói xong mím môi mỉm cười với nàng, nước mắt to như hạt đậu từ trong mắt dâng lên.
Cố Kinh Mặc nhìn nàng rơi lệ, biểu cảm dần giãn ra, thậm chí trở nên âm trầm, thấp giọng hỏi: "Có ý gì?"
"Ta muốn cứu nàng ấy, đây vốn là cơ thể của nàng ấy, là ta chiếm cơ thể của nàng mười mấy năm nay, ta gặp được ngài đã rất may mắn rồi.
Ta nên trả lại cơ thể cho nàng ấy..."
Cố Kinh Mặc dùng thần thức hỏi Huyền Tụng: "Nếu như trả cơ thể cho Vân Túc Nguyệt, hồn phách của Hoàng Đào sẽ như thế nào?"
Hồi lâu, Huyền Tụng mới dùng ngữ khí trầm trọng trả lời: "Hồn phi phách tán, tan biến trong thiên địa, không thể luân hồi."
"Ta có thể tìm thân thể khác cho nàng không?"
"Không thể, hồn phách của