Cố Kinh Mặc rơi vào trong hỗn độn.
Nàng giơ tay nhìn bàn tay nho nhỏ của mình, dường như chỉ tầm bốn năm tuổi.
Nàng rất mơ màng, nhìn xung quanh nhưng xung quanh đều tối đen, chỉ có một con đường nhỏ uốn lượn kéo dài về phương xa chẳng biết sâu cạn.
Vậy nên nàng chỉ có thể đi về phía trước.
Không biết đi bao lâu, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thấy đầu của mẫu thân bị treo ở trên giá gỗ cao, máu me đầm đìa, vẻ mặt thống khổ.
Trái tim của nàng bị bóp chặt, trong nháy mắt như bị vạn tiễn xuyên thân, đau đớn truyền khắp toàn thân.
Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận.
"Là kỹ nữ đó, ai mà cứu nàng ta?"
"Vốn là một kẻ bại hoại thấp hèn, chết chưa hết tội."
Cố Kinh Mặc nghe đến đó bắt đầu gầm thét, hướng xung quanh phát động pháp thuật, nhưng không dùng được công kích.
Nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, nàng muốn trốn tránh, vì thế nang chạy nhanh về phía trước.
Chạy hồi lâu, nàng nhìn thấy Nam Tú bị treo trên xà nhà, hai chân lay động, cả hình dáng giày thêu cũng thấy rõ ràng.
Lần đả kích thứ hai khiến nàng gần như sụp đổ, kêu r ên thành tiếng mới phát hiện mình biến thành mười một tuổi.
Tiếng chửi rủa xung quanh không ngừng vang lên.
"Đã không còn trong sạch, không bằng cứ gả đi, thằng nhãi ranh kia trong nhà có tiền, có thể gả đến là nàng ta tốt số!"
"Ngày thường chỉ thấy nàng ta không kiềm chế, hấp dẫn loại hoàn khố này cũng không phải ngoài ý muốn, đáng đời.
Nói không chừng bị gian dâm còn đang mừng thầm kìa!"
"Cút!" Cố Kinh Mặc tiếp tục mắng, nhưng không ai để ý tới nàng.
Chung quanh đều là âm thanh lộn xộn, toàn bộ đều đang mắng người nàng quan tâm, không chịu ngừng lại.
Nàng giống như con thú nhỏ phẫn nộ gào thét, nhưng không có hiệu quả gì.
Nàng chỉ có thể tiếp tục tiến lên, nhìn thấy trước khi tiểu sư phụ chết, còn vuốt v e di vật của một người.
Nàng tiến lên giật lấy, nói với tiểu sư phụ: "Hắn không xứng!"
Bên tai của nàng truyền đến tiếng của Tập Hoán Đình: "Từ đầu đến cuối chưa từng yêu, ta chỉ cần nàng ta dạy thể thuật cho ta mà thôi."
"Nàng ta thật ngu ngốc, vậy mà trước khi chết còn nhớ nhung ta, đáng bị chết thê thảm."
Nhưng tiểu sư phụ nghe không được, cuối cùng đầu ngón tay rủ xuống.
Cảnh vật trước mắt biến mất, về tới đầu đường nhỏ kia, nàng ngồi liệt trên mặt đất hồi lâu mới đứng dậy đi về phía trước lần nữa.
Nàng nhìn cảnh vật chung quanh, cả một đường nghe tiếng mắng.
Từ mắng người nàng quan tâm đến mắng chính nàng.
"Cố Kinh Mặc là kẻ giết người như ma! Nàng ta làm nhiều chuyện ác như vậy, nên bị giết từ lâu!"
"Nàng ta giết người không có lý do, chỉ dựa vào tâm tình, có chỗ nào khác Lục Đạo Đế Giang chứ?"
"Sau khi Lục Đạo Đế Giang tẩu hỏa nhập ma mới bắt đầu giết chóc, nàng t ngay cả Lục Đạo Đế Giang cũng không bằng."
Nàng nghe đến chết lặng, cho đến khi nàng nghe được một giọng nói thanh thúy dễ nghe gọi nàng: "Ma Tôn!"
Nàng cuối cùng ngẩng đầu, dùng cặp mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Hoàng Đào vui sướng đến bên cạnh nàng, dùng giọng điệu khoa trương mà nói: "Ma Tôn thật là lợi hại! Tốc độ đấu pháp nhanh như vậy, sao có thể làm được?"
"Oa! Hôm nay Ma Tôn lại đánh thắng kìa, ta đi mua rượu cho người uống!"
"Ma Tôn, sao người mặc gì cũng đẹp thế?"
"Đùi gà Ma Tôn mua là ngon nhất."
"Ma Tôn là người tốt nhất thiên hạt, đừng nghe bọn họ nói bậy."
Nàng được Hoàng Đào cổ vũ, tâm tình khó chịu kia dần dần biến mất.
Con đường nàng đi cùng Hoàng Đào, Hoàng Đào ngay cả dáng vẻ nàng cướp bóc cũng có thể khen tới nở hoa.
Nàng làm cái gì cũng đúng, nàng đấu pháp, Hoàng Đào vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nàng gây họa, Hoàng Đào tán thưởng nói nếu là người khác đến cơ hội gặp rắc rối cũng không có.
Nàng nói nàng muốn cướp hòa thượng, Hoàng Đào lập tức tỏ vẻ muốn giúp nàng chọn người đẹp nhất.
Nhưng mà đi tiếp, Hoàng Đào lại rớt vào đầm sâu.
Nàng vội vàng kéo tay Hoàng Đào lại, nhưng thân thể Hoàng Đào lại rơi vào đầm nước ăn mòn máu thịt kia, mặc cho nàng cố gắng như thế nào đều không thể kéo thân thể nhỏ nhắn của Hoàng Đào ra, trơ mắt nhìn Hoàng Đào bị đầm sâu hòa tan tất cả máu thịt đau đớn mà chết.
Nàng bắt đầu nổi điên, nàng bắt đầu gào thét, nàng tùy ý tàn sát.
Cho đến khi, nàng nghe có người gọi nàng: "Kinh Mặc."
Nàng giật mình, xoay người nhìn thấy Huyền Tụng đứng cách đó không xa, dang hai tay với nàng.
Đinh Du và Đinh Tu cũng xuất hiện cách đó không xa, nói với nàng: "Cố Kinh Mặc, còn có chúng ta."
Bởi vì bọn họ đến, cảnh tượng hắc ám có thêm một vệt sáng.
Nàng hơi nghiêng đầu, dường như muốn khôi phục một chút lý trí.
Nàng còn có bằng hữu ở đây, trước mắt là người nàng yêu.
Nàng bước chân nàng hơi khựng lại, cuối cùng vẫn nhào về phía Huyền Tụng, lao vào trong lòng hắn.
Đinh Du nhìn Cố Kinh Mặc ngã vào trong lòng Huyền Tụng hôn mê bất tỉnh, lúc này thở dài một hơi, dựa vào cây cột sau lưng nghỉ ngơi chốc lát.
Hoá ra mệt mỏi hơn cả đấu pháp là khống chế một kẻ lên cơn điên.
Nàng có chút thổn thức, thở dài: "Cố Kinh Mặc thật sự thích đứa bé kia."
Huyền Tụng có thể hiểu được tâm tình của Cố Kinh Mặc, đau lòng thấp giọng nói: "Người khác thấy, là nàng đã cứu Hoàng Đào.
Kỳ thật, là Hoàng Đào đã cứu nàng, ở giai đoạn kia, nàng cần nhất một người như Hoàng Đào ở bên làm bạn."
Đinh Du im lặng hồi lâu, mới cảm thán: "Còn có thể náo loạn là tốt, chỉ sợ nàng không gây không náo, ngây ngây ngốc ngốc mới là hỏng cả người."
Huyền Tụng cẩn thận bảo vệ Cố Kinh Mặc trong lòng, nghiêng đầu nhìn Vân Túc Nịnh tới bắt mạch cho Cố Kinh Mặc.
Vân Túc Nịnh vốn cũng có chút bệnh trạng, giờ phút này khuôn mặt càng trắng xanh hơn, nhất là tình trạng của Cố Kinh Mặc không ổn, làm hắn càng khó chịu.
"Tình trạng của Ma Tôn rất tệ, sợ là trong thời gian ngắn không thể tiến hành trị liệu tán tui vi lần thứ hai, cơ thể của nàng không chèo chống được dược lực của ba loại thảo dược."
Vân Túc Nịnh im lặng một lúc, tiếp tục bổ sung: "Thêm lần tẩu hỏa nhập ma này, nếu nàng còn tùy ý dùng linh lực, đau đớn sẽ tăng thêm.
Trước đó là lúc dùng linh lực toàn thân sẽ đau đớn, bây giờ thì là...!thời thời khắc khắc."
Huyền Tụng nghe xong, đau lòng nhắm hai mắt lại, hai tay ôm Cố Kinh Mặc siết lại một chút.
Giong nói của hắn trong nháy mắt nghẹn lại, hỏi: "Có cách làm dịu không?"
"Vãn bối...!Đi xem y thư nghĩ biện pháp nghiên cứu ra đan dược mới."
"Được."
Đinh Du nhìn Vân Túc Nịnh nhanh chóng rời đi, lại nhìn Cố Kinh Mặc té xỉu ở trong lòng Huyền Tụng một chút, cuối cùng thở dài: "Hoàng Đào được giải thoát, còn nàng, sống không bằng chết."
Huyền Tụng một mực nhìn người trong lòng, muốn nắm chặt tay Cố Kinh Mặc lại phát hiện ngón tay của mình run rẩy, làm tay của Cố Kinh Mặc run rẩy theo.
Một hôi lâu, hắn mới đột nhiên nói: "Mong Quỷ Vương giúp ta chiếu cố nàng một thời gian, ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
"Ngươi có biện pháp sao?"
"Còn chưa chắc chắn, phải thử một chút."
"Được."
Huyền Tụng ôm Cố Kinh Mặc, cân nhắc một hồi thì nói: "Nàng bây giờ có lẽ không muốn ở lại Tố Lưu Quang cốc, cho nên ta mang nàng về động phủ của ta, thỉnh nhị vị đến Duyên Yên các làm khách."
"Không sao, chỉ cần đệ tử của các ngươi không sợ ta."
"Ta sẽ nói bọn họ chiếu cố tốt."
Huyền Tụng ôm Cố Kinh Mặc, dẫn Đinh Du, Đinh Tu tới Duyên Yên các.
Vân Túc Nịnh chạy tới trước thư các, nhìn ba người này rời đi cũng không ngăn cản, mà đi vào.
Chuyện lúc này hắn có thể làm, cũng chỉ có tận sức mọn.
*
Sắp xếp thỏa đáng cho mấy người Cố Kinh Mặc xong xuôi, hắn dặn dò Nam Tri Nhân hỗ trợ chăm sóc.
Lúc gần đi, hắn đứng ở bên giường đá nhìn Cố Kinh Mặc hôn mê bất tỉnh, im lặng hồi lâu.
Lúc nàng gả đến, khuôn mặt tươi cười rặng rỡ, khách quý chật nhà, tuyết và phồn hoa đưa tiễn.
Nàng đến lần nữa, người đi trà