Ba ngày sau Huyền Tụng mới trở lại Duyên Yên các.
Sau khi hắn trở về không lập tức đi gặp Cố Kinh Mặc, mà ngồi một mình trong Trưởng Lão Các dùng dây đỏ quấn quanh một khối đá, cuối cùng làm thành một sợi dây chuyền.
Sau khi hoàn thành hắn thử ước lượng ngắn dài trên người mình, dường như vừa đủ.
Nam Tri Nhân đã nghe nói tới chuyện ở Thanh Hữu tự, đầy nước mắt chạy đến tìm Huyền Tụng.
Sau khi thấy Huyền Tụng trong Trưởng Lão Các cũng không dám nhiều lời, chỉ quy củ đứng chờ ở một bên.
Thấy Huyền Tụng làm xong, nàng mới đi qua.
Huyền Tụng lúc này đứng dậy, nhưng không thể đứng vững, người hơi nghiêng ngả, tay vịn lấy mặt bàn mới chống được người lên.
Đầu tiên là hao hết linh lực đi cứu Hoàng Đào, bây giờ lại lấy yêu đan ra đặt ở Thanh Hữu tự, hao tổn liên tiếp khiến hắn không thể nào chống đỡ, suy yếu đến mức đứng cũng khó khăn.
Nam Tri Nhân bước nhanh tới, nói: "Sư phụ, người ngồi xuống, con độ linh lực cho người."
"Không cần, ta nghỉ ngơi một lúc là được." Huyền Tụng ngồi xuống lần nữa, hỏi thăm: "Những chuyện kia xử lý thế nào rồi?"
Nam Tri Nhân bẩm báo chi tiết: "Chuyện Vũ Kỳ Sâm và một đệ tử khác bị đoạt xá đã giải quyết, về lại bản thể của mình.
Vì hai người không tinh thông thuật đoạt xá nên cơ thể vẫn chưa phục hồi như cũ, có lẽ cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, có điều cũng không đáng ngại."
Huyền Tụng trả lời rất nhẹ: "Ừm, còn gì nữa không?"
"Nơi bày trận đã xử lý xong, không còn sót lại gì.
Đa số dư nghiệt đều là tu giả Ma môn, mấy ngày nay nhờ có Đinh Tu giúp đỡ nên đã phái người đi truy nã."
Dù sao những người này cũng coi như làm hại Túy Hương tông của bọn họ, tổn thương Đinh Du thì Đinh Tu sẽ không nhân nhượng.
Huyền Tụng gật nhẹ đầu thì khoát tay, để Nam Tri Nhân đi ra ngoài trước.
"Sư phụ, người...!sẽ phi thăng sao?" Nam Tri Nhân rầu rĩ, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi ra.
Nếu không có yêu đan, thọ nguyên bây giờ của Huyền Tụng đã hết, nếu không phi thăng, hoặc là tu vi dư dả bạo thể mà chết, hoặc là hết thọ nguyên chết già.
"Ta còn có thể chống đỡ thêm một thời gian." Huyền Tụng thấp giọng trả lời: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Nam Tri Nhân còn muốn chăm sóc Huyền Tụng, thế nhưng nghĩ tới sư phụ một đời kiêu ngạo, sợ là không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, cuối cùng quay người rời đi.
Đợi nàng rời khỏi Trưởng Lão Các lệ mới bắt đầu rơi ào ạt, đứng trước cửa không muốn rời đi, như vậy nếu Huyền Tụng có chuyện gì, nàng có thể lập tức chạy tới.
Nếu sư huynh chưa phi thăng thì tốt rồi, sư huynh còn có thể mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh sư phụ, nàng lại không thể.
Sư môn của họ luôn như thế, ở phương diện dạy bảo sư phụ rất công bằng, nhưng số lần sai bảo sư huynh lại nhiều hơn, rất ít khi dùng đến nàng.
Nếu như không phải nàng chủ động xin đi, sư phụ cũng sẽ không dùng nàng.
Hẳn là không biết nên an bài nữ đồ đệ như thế nào, ở phương diện này, sư phụ của nàng rất vụng về.
Vậy nên về sau, lúc nào nàng cũng chủ động xử lý sự vụ trong môn phái, Lý Từ Vân thì lại có thể lười biếng liền lười biếng.
Suy nghĩ một hồi thì lệch phương hướng.
Huyền Tụng một mình tu luyện trong Trưởng Lão Các một đêm, hắn cũng tích lũy được chút tu vi, có thể duy trì một khoảng thời gian không lộ sơ hở.
Hắn cầm dây chuyền trở về động phủ của mình, trong sân có đệ tử đang vụng về lấy sương sớm, nhìn thấy hắn về thì vội vàng hành lễ.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền đi vào động phủ.
Sau khi đi vào, liền nhìn thấy Đinh Du đang ngồi bên giường đá, chống cằm chợp mắt.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân thì cảnh giác lên, đưa tay cầm bội kiếm của mình.
Mở mắt ra thấy Huyền Tụng trở về, mới buông lỏng bội kiếm.
Ngắn ngủi một chớp mắt, nàng liền nhận ra Huyền Tụng không đúng lắm, dò xét hắn nhưng lại không phát hiện xảy ra biến hóa ở đâu.
Huyền Tụng cũng không nói chuyện, nâng đầu Cố Kinh Mặc lên, đeo dây chuyền lên cổ của nàng.
Sau đó, hắn ngồi ở bên cạnh Cố Kinh Mặc, gật đầu với Đinh Du: "Mấy ngày nay làm phiền ngươi."
"Còn cách nào đâu, trang thái bây giờ của nàng như thế này, không tiếp nhận được người không quen thuộc tới gần, chúng ta chỉ có thể thay phiên chăm sóc nàng." Nàng nói xong, chỉ vào dây chuyền kia hỏi: "Đây là cái gì? Hữu dụng không?"
"Tịnh vụ thạch, sau khi nàng đeo lên thì tu vi trên người nàng sẽ tạm thời bị phong ấn, cổ cũng sẽ bị trấn áp."
Tịnh vụ thạch, ba chữ này quá có trọng lượng, làm Đinh Du ngu ngơ ngay tại chỗ.
Nàng chần chừ hồi lâu mới hỏi: "Sao ngươi có thể làm được? Thế gian này có đồ vật gì có thể thay thế tịnh vụ thạch sao? Ta ở Tu Chân giới nhiều năm như vậy, cũng không biết có thứ gì có thể khiến Thanh Hữu tự cho ngươi mượn tịnh vụ thạch."
Cho dù Huyền Tụng là Già Cảnh thiên tôn, trong tay hắn có vô số bảo vật, cũng không có thể bì được tịnh vụ thạch.
Huyền Tụng thành thật trả lời: "Cửu vĩ yêu đan."
Đinh Du hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng chỉ có thể đưa tay đỡ trán, hồi lâu mới nói: "Hai người các ngươi...!Dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, ta nhìn mà thấy bực mình."
Huyền Tụng cầm tay Cố Kinh Mặc, nói: "Sự xuất hiện của nàng đã cứu ta, ta cũng đem hết toàn lực để bảo vệ nàng."
"Cố Kinh Mặc gặp được tên ngốc như ngươi đúng là may mắn." Không giống nàng, gặp phải tên hỗn trướng gì đâu.
"Gặp được nàng là may mắn của ta." Huyền Tụng trả lời xong, lại hỏi: "Mấy ngày nay tình trạng của nàng như thế nào?"
"Không tiếp tục tẩu hỏa nhập ma nữa, nhưng cả người đều mệt mỏi, cũng không biết bao lâu mới tốt lên.
Có lẽ lúc nào cũng thấy khó chịu nên nàng ngủ cũng không an giấc, vẫn thường nhíu mày."
Huyền Tụng đưa tay lấy linh đang Cố Kinh Mặc vẫn luôn đeo bên hông, giơ lên nói với Đinh Du: "Quỷ Vương có thể giúp ta một chuyện không?"
"Được."