Lúc này, nàng nghe được Huyền Tụng dùng đạo lữ truyền âm: "Đừng sợ, không có chuyện gì, bọn họ không phát hiện ra."
"Vì sao? Bọn họ đều đang nhìn ta."
"Nếu có một ngày chính phái bị diệt, không nhất định là công lao của Ma môn, cũng có thể do bọn họ tự chết vì ngu xuẩn."
Ở trong mắt của Huyền Tụng đồ tử đồ tôn của hắn lúc nào cũng ngu xuẩn đến không có thuốc chữa.
Cố Kinh Mặc ngồi bên cạnh Huyền Tụng, người dựa gần với Huyền Tụng ở bên kia lan can, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nàng dùng đạo lữ truyền âm cho Huyền Tụng, hỏi: "Người đứng ở phía dưới chủ trì đại cục là người giỏi đánh nhau nhất trong này sao?"
Huyền Tụng rất nhanh phủ nhận: "Không, là biết ăn nói nhất."
Cố Kinh Mặc gật đầu, lại hỏi: "Vậy ở đây ai là người giỏi đánh nhau nhất?"
Vấn đề này làm Huyền Tụng thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng trả lời: "Lý Từ Vân."
"Sư phụ chàng?"
"Ừm." Nếu Cố Kinh Mặc ngứa tay nhất định phải khiêu chiến ai đó, đại khái có thể tới khiêu chiến Lý Từ Vân, Lý Từ Vân không dám nặng tay với sư mẫu, Huyền Tụng có thể yên tâm một chút.
Lúc này, tu giả trong Vượng Giác lâu đã tương đối đông đủ, người chủ trì trước tiên vụng trộm nhìn Huyền Tụng một cái, lúc này mới cao giọng nói: "Lưu mỗ chẳng qua đức mỏng, cũng nhờ chư vị không chê mới có thể đứng ở đây —— "
Huyền Tụng nghe thấy Cố Kinh Mặc truyền âm qua: "Có ý gì?"
Huyền Tụng khó có dịp kiên nhẫn, đơn giản hóa nội dung trả lời: "Chào mọi người, ta là đồ đần."
"A, tu giả chính phái tự mình nhận biết là rất tốt, ở Ma môn nếu bị người ta chửi một tiếng phế vật, chắc chắn sẽ đánh nhau."
Tu giả họ Lưu khách sáo vài câu thì nói: "Ta nhận được tin tức đáng tin, ma đầu Cố Kinh Mặc lúc này đang ở trong Tam Tràng, Tam Tràng là khu vực không bị quản thúc, nếu chúng ta động thủ ở chỗ này sẽ không chịu hạn chế của hai giới, kể cả giết chết Cố Kinh Mặc ở đây, Ma môn tìm tới chúng ta cũng có lý do thoái thác..."
Sau khi Huyền Tụng truyền âm cho Lý Từ Vân, Lý Từ Vân là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, tin tức đáng tin của ngươi từ đâu mà có?"
Người kia bị cắt ngang cũng không giận, biết chuyện này tất nhiên sẽ bị hỏi đến, thế là đáp: "Ta sắp xếp mật thám vào Ma môn dò xét thì biết được Cố Kinh Mặc hiện tại đang ở Tam Tràng."
Lý Từ Vân lại hỏi: "Làm sao để xác nhận thân phận?"
"Đều là tu giả Ma môn, đương nhiên nhìn thấy thì sẽ nhận ra."
"Nàng ta từng xuất hiện ở đâu?"
"Vào ngày tổ chức đấu giá, ả ta đã xuất hiện trong phòng đấu giá."
Cố Kinh Mặc vào lúc này truyền âm cho Huyền Tụng: "Bây giờ để tên mật thám kia ngồi ở trước mặt ta chưa chắc có thể nhận ra ta, kiểu tóc này của các người...!Làm da đầu ta đau vài ngày."
Huyền Tụng thì nghĩ đến những chuyện khác: "Ta thấy trong hồi ức nàng luôn đội mũ trùm, ngày thường cũng đội sao?"
"Ừm, vẫn luôn đội, ta chán ghét ánh mắt của nam nhân khi nhìn thấy dung mạo ta, cảm thấy ghê tởm.
Chỉ khi ở trước mặt người quen ta mới bỏ mũ trùm xuống, tiếc là mũ trùm của ta cũng ném vào trong Thiên Phạt đại trận rồi."
Huyền Tụng lần đầu tiên nghe Cố Kinh Mặc đề cập Thiên Phạt đại trận, không khỏi chấn kinh: "Nàng đã từng đi qua Thiên Phạt đại trận?"
Trận pháp nguy hiểm kia bị liệt vào tuyệt cảnh không có khả năng sống sót, toàn bộ Tu Chân giới đều không có ai muốn tiến vào.
Thiên Phạt...!Chính là tới Tu Chân giới để thu hoạch mạng người, từ cổ tới nay, bao nhiêu thượng cổ đại năng tiến vào bên trong đều không thể rời đi.
"Ừm, không sai, chàng từng nghe nói Nữ Oa vá trời chưa? Ta và Tu Trúc lão nhân chính là Nữ Oa kia, lúc mọi người còn không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn ta đã liên thủ cứu lấy chúng sinh." Cố Kinh Mặc trả lời xong thì nhếch môi nở nụ cười, tựa hồ không thèm để ý chút nào.
Huyền Tụng biết Cố Kinh Mặc không nói khoác, thậm chí tình huống còn nguy hiểm hơn so với nàng đề cập, bằng không thì cũng không làm cho nàng và Tu Trúc thiên tôn cùng vẫn lạc.
Nếu không phải có vân ngoại đan, giờ phút này Cố Kinh Mặc...
Rõ ràng cứu được chúng sinh, lại bởi vì những bản án trước đó làm cho nàng phải đeo tiếng xấu giết Tu Trúc thiên tôn, ủy khuất cỡ nào, vô tội cỡ nào.
Trọng án thứ năm này, chẳng qua là áp đặt nàng, nàng thậm chí không thể nào giải thích.
"Nàng có nghĩ tới, mật thám kia có thể là đám người đeo mặt nạ?" Huyền Tụng không nhắc lại chuyện Thiên Phạt đại trận, mà tiếp tục đàm luận.
Chuyện Thiên Phạt đại trận, ngày sau bàn lại.
Biểu cảm của Cố Kinh Mặc có chút biến hóa, dần dần trở nên nghiêm túc.
Huyền Tụng tiếp tục nói: "Bọn họ là muốn thúc đẩy việc nàng bị truy sát, cho nên truyền tin cho cái người đang nói chuyện kia.
Người kia nhận được tin tức, xác thật là tin tức đúng, hắn nghĩ cũng chỉ nghĩ đến tin tức về nàng mà thôi, về phần đám người kia vì sao muốn giúp hắn có được tin tức, tên ngu xuẩn kia không thèm suy nghĩ kỹ càng."
Cố Kinh Mặc nhìn những người kia đang đàm luận chuyện giết nàng, không khỏi trầm mặt xuống: "Lần này, coi như sư phụ của chàng ra mặt ngăn cản, sợ là cũng vô dụng nhỉ? Dù sao che chở đại ma đầu Ma môn nếu không đầy đủ lý do thì không người nào đồng ý nghe theo..."
Đầy đủ lý do...
Cố Kinh Mặc nhìn về phía Huyền Tụng, thấy Huyền Tụng cũng đang nhìn nàng, truyền âm hỏi: "Nếu như để cho ba người bọn họ nói ra chuyện Quý Tuấn sơn trang trước, những chuyện khác thì nói còn đang điều tra..."
"Không thể!" Cố Kinh Mặc lập tức cự tuyệt, "Chuyện khác cũng sẽ bị liên lụy mà lộ ra."
Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía một nơi khác, muốn nhìn Sơ Tĩnh tiên tôn đã thấy nàng đứng dậy, liền giật mình, muốn đứng dậy lại bị Huyền Tụng kéo tay áo lại: "Nàng muốn làm gì? Đừng có dùng linh lực."
Cố Kinh Mặc chỉ có thể quay đầu nói với ba người sau lưng: "Ngăn nàng ấy lại!"
Ba người đều ngẩn ra, Vũ Kỳ Sâm vẫn nghe theo, lập tức bước nhanh qua muốn ngăn cản: "Sơ Tĩnh sư thúc từ từ đã..."
Sơ Tĩnh tiên tôn nhìn về phía Vũ Kỳ Sâm, cười ôn nhu với hắn.
Sơ Tĩnh tiên tôn có phán đoán, quay đầu nhìn về phía Cố Kinh Mặc, nhưng không dừng lại, đứng trên lan can từ trên cao nhìn xuống cao giọng nói: "Tại hạ có lời muốn nói, chư vị có thể nghe xong chuyện của ta rồi quyết định có nên vây giết Ma Tôn hay không?"
Cố Kinh Mặc tức giận đến nghiến chặt răng, đứng dậy kéo tay áo Sơ Tĩnh tiên tôn.
Nhưng Sơ Tĩnh tiên tôn đã quyết định, rút kiếm chặt đứt ống tay áo của mình, nhảy xuống trung tâm đài đấu pháp.
Đồng thời, nàng truyền âm cho Cố Kinh Mặc: "Nếu Ma Tôn còn ngăn cản nữa, vãn bối chỉ có thể tự vẫn tại trước mặt ngài."
Sơ Tĩnh tiên tôn nắm chặt nắm đấm, phảng phất là dùng hết lực khí toàn thân, rốt cuộc nói: "Ta —— đã từng được Ma Tôn đã cứu, ở Vạn Từ các."
Cố Kinh Mặc nghe thấy câu này, lảo đảo ngồi xuống ghế, hai tay siết thật chặt thành ghế.
Huyền Tụng cũng cả kinh, hắn nhìn Cố Kinh Mặc, lại nhìn về phía Sơ Tĩnh tiên tôn đã trở thành trung tâm sự chú ý của mọi người, trong lòng rối loạn.
Người khác không thể hiểu được chuyện lúc này, nhưng Vũ Kỳ Sâm, Minh Dĩ Mạn, Mộc Ngạn thì có phán đoán của mình.
Hoá ra được Cố Kinh Mặc bảo vệ, còn có tu giả Duyên Yên các?
Nhất là Minh Dĩ Mạn, giờ phút này đã có suy đoán không tốt.
Đạo lữ của Sơ Tĩnh tiên tôn là Vọng Chập tiên tôn cũng đứng lên, đứng ở lan can trên lầu khiếp sợ nhìn đạo lữ của mình.
Hắn thân là đạo lữ của Sơ Tĩnh tiên tôn nhưng trước nay cũng không biết chuyện này.
Bất an trong lòng hắn dâng lên, trực giác nói cho hắn biết chuyện này chỉ sợ vô cùng trầm trọng.
Tu giả họ Lưu là người đầu tiên hỏi: "Được Ma Tôn cứu? Còn tại Vạn Từ các?"
Mọi người đều biết, Cố Kinh Mặc có năm trọng tội, trong đó có một trọng tội ở chính Vạn Từ các.
Cố Kinh Mặc đột nhiên đến Vạn Từ các, giết toàn bộ chuyển môn Vạn Từ các và mấy đệ tử đắc lực, thậm chí không để lại lý do, làm cho tu giả chính phái phẫn nộ.
Vạn Từ các, vốn chỉ là một môn phái tán tu, tu giả cũng không phải là tu sĩ chính thống, chủ yếu tu luyện những loại pháp thuật hỗ trợ.
Bọn họ có thể giúp tu vi tu giả đang ở bình cảnh, thông qua phương thức khơi thông kinh mạch đột phá bình cảnh thành công thăng cấp.
Ở trong Tu Chân