Vũ Kỳ Sâm là được Huyền Tụng an bài mới lên tiếng vào lúc này.
Lúc này, năm trọng tội của Cố Kinh Mặc đã lộ ra là có ẩn tình khác, ngoại trừ chuyện vân ngoại đan, những chuyện khác cũng không cần phải giấu diếm, chuyện ở Quý Tuấn sơn trang cũng có thể nói ra.
Ở thời điểm này nói ra cũng có thể chuyển lực chú ý của mọi người, để kia hai tên nữ tu không tiếp tục bị người xung quanh tra hỏi.
Vũ Kỳ Sâm nhảy vào giữa đài đấu pháp, khách khí thỉnh hai vị nữ tu giả qua một bên chờ đợi.
Chờ hai nữ tu giả đứng sang một góc, hắn mới trở lại vị trí trung tâm, nói năng hùng hồn thuật lại sự tình ở Quý Tuấn sơn trang.
Từ việc Mạnh Chi Nhu gặp được Lục Ôn Nhiên, cho đến Quý Tuấn sơn trang cưới Mạnh Chi Nhu nhưng lại ngược đãi, khiến cho Mạnh Chi Nhu lắc linh đang gọi Cố Kinh Mặc tới báo thù.
Cuối cùng diệt Quý Tuấn sơn trang lại là đám tán tu được Quý Tuấn sơn trang phụng dưỡng.
Từng chuyện từng chuyện, nói rõ ràng từng chi tiết.
Hắn là đệ tử tinh anh của Duyên Yên các, còn là hậu nhân của đại gia tộc.
Ở tình cảnh quan trọng nhận nhiệm vụ khẩn cấp, một mình độc diễn vẫn có thể đĩnh đạc mà nói.
Có điều, hắn cũng không nói là thấy được hồi ức của Mạnh Chi Nhu, mà là bọn họ đến Quý Tuấn sơn trang điều tra gặp Mạnh Chi Nhu, nghe Mạnh Chi Nhu kể lại.
"Nếu chư vị không tin, ta có thể đưa Mạnh đạo hữu đến đây, mọi người nhìn qua yêu đan của nàng ấy liền có thể biết được thật giả." Vũ Kỳ Sâm cuối cùng tổng kết.
"Nghe nàng ta nói suông đã có thể nhận định không phải Cố Kinh Mặc lạm sát kẻ vô tội, mà là Quý Tuấn sơn trang bị trừng phạt đúng tội ư?" Tu giả chính phái đang ngồi vẫn không tin, lớn tiếng hỏi ra suy nghĩ của mình.
Vũ Kỳ Sâm lần đầu đối mặt chất vấn ít nhiều có chút không biết nên đối đáp ra sao, hắn không giỏi tranh luận với người khác.
Cũng may đúng lúc này nghe thấy Huyền Tụng truyền âm, dựa theo Huyền Tụng chỉ huy nói: "Vãn bối có một pháp bảo, chỉ cần có bùn đất dính máu ở Quý Tuấn sơn trang là có thể phục hồi cảnh tượng chiến đấu lúc đó."
Vũ Kỳ Sâm nói xong nhìn lên trên đài, quả nhiên thấy Lý Từ Vân ném cho hắn một pháp bảo.
Lúc hắn nhận được thì cẩn thận vạn phần, sợ làm hư hay vô ý sẽ làm mất mặt Duyên Yên các trước đông đảo môn phái.
Nam tử ôn nhuận thời khắc này khẩn trương đến trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cũng may, không ai để ý chi tiết nhỏ này.
Hắn cũng xem như thông minh, thao tác dựa theo trình tự Huyền Tụng nói, tình cảnh lúc đó thật sự hiện ra.
Sương mù từ trong pháp bảo bắn ra, sương mù có thể giúp cho tu giả ở góc độ nào cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hình ảnh bên trong hiện ra, là thời điểm đang chém giết, hình ảnh nữ tử đội mũ trùm bên trong chỉ trói buộc mấy kẻ cầm đầu Quý Tuấn sơn trang.
Sau khi Cố Kinh Mặc sau rời đi mới có tán tu tiến đến cướp đoạt bảo vật, còn muốn giết Mạnh Chi Nhu.
Sau khi Mạnh Chi Nhu thất hồn lạc phách rời khỏi Quý Tuấn sơn trang thì kết thúc.
Toàn trường yên tĩnh một lát, lại có người hỏi: "Sao ngươi có thể chứng minh cảnh tượng này là thật chứ không phải các ngươi ngụy tạo?"
Vũ Kỳ Sâm bị chọc giận, thu hồi dáng vẻ ôn nhuận, hỏi ngược lại: "Xin hỏi các hạ có chứng cứ xác thực nào chứng minh Ma Tôn đã từng lạm sát kẻ vô tội không?"
Người kia bị nghẹn họng.
Vũ Kỳ Sâm lại nói: "Ta biết, các vị đang ngồi ở đây đều có thành kiến với Ma Tôn, cho rằng nàng chính là người tội ác tày trời, rất khó trong thời gian ngắn ngủi có thể thay đổi ấn tượng đã ăn sâu bén rễ.
Thế nhưng sự thật bày ở trước mắt, trong năm trọng tội của Ma Tôn có hai vụ có ẩn tình khác.
Như vậy, ba chuyện còn lại phải chăng cũng chứa ẩn tình, rõ ràng cần phải điều tra.
Thời điểm này tới truy sát Ma Tôn quả thực không ổn."
Cố Kinh Mặc vào lúc này dùng đạo lữ truyền âm: "Kỳ thật ban đầu chuyện ở Quý Tuấn sơn trang cũng không ầm ĩ lớn vậy."
Huyền Tụng lập tức hiểu ý: "Là đám người kia cố ý lan truyền?"
"Không sai, khi đó ta thậm chí chẳng để việc này ở trong lòng, chẳng qua là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Kết quả về sau khi tội danh của ta lan truyền ra, cũng có chuyện này trong đó.
Khi ta đi tìm Mạnh Chi Nhu thì nàng ấy đã ẩn cư.
Lại bởi vì lúc rời đi thất hồn lạc phách nên không cầm linh đang của ta theo.
Ta không thể liên lạc được với nàng, để bảo hộ yêu đan trong cơ thể nàng ấy chỉ có thể miễn cưỡng cõng tội danh này."
"Cho nên đám người này thậm chí biết được ẩn tình của Quý Tuấn sơn trang? Lại tin chắc nàng sẽ không công khai chân tướng?"
"Không sai."
Chuyện này chỉ có thể nói rõ, thông qua chuyện ở Tố Lưu Quang cốc, bọn họ đã hoàn toàn nắm được tính cách Cố Kinh Mặc.
Lúc này, tu giả Thiên Vực các giận dữ ra sân: "Sư tổ của chúng ta Tu Trúc thiên tôn vẫn lạc, Cố Kinh Mặc không thoát khỏi liên quan! Thế gian này còn ai có thể là đối thủ của Tu Trúc thiên tôn?!"
Vũ Kỳ Sâm bị hỏi đến nghẹn họng, ngay lúc đang xoắn xuýt thì nghe thấy Huyền Tụng truyền âm: "Lúc này ta dạy ngươi một loại pháp thuật?"
Vũ Kỳ Sâm giật mình, truyền âm trả lời: "Bây giờ học?"
"Đúng."
Vũ Kỳ Sâm cẩn thận hỏi: "Pháp thuật gì?"
"Chiêu hồn, đưa Tu Trúc thiên tôn tới."
Vũ Kỳ Sâm bị dọa đến chân run lên, suýt nữa đứng không vững.
Tu giả Thiên Vực các nhìn thấy phản ứng của Vũ Kỳ Sâm còn tưởng là hắn luống cuống, cười lạnh một tiếng: "Trả lời không được sao?"
"Vãn bối có thể!" Vũ Kỳ Sâm kiên định trả lời.
"Lát sau nếu có chỗ mạo phạm, còn xin các vị tiền bối Thiên Vực các thứ lỗi."
Vũ Kỳ Sâm nói xong, hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm.
Cuối cùng, hắn thấp giọng hô: "Hồn về!"
Lần này hồn phách được triệu hồi quá mức cường đại, Vũ Kỳ Sâm lại là lần đầu tiên thi pháp, vừa mới dẫn hồn phách tới liền lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Cũng may, mọi người tại đây sau khi nhìn thấy hồn phách được đến thì không ai để ý sự chật vật của hắn, sôi nổi kinh hô ra tiếng.
Là Tu Trúc thiên tôn!
Lý Từ Vân vốn dĩ đang tức giận, hận không thể dẫn đệ tử Duyên Yên các tới Vạn Từ các tính sổ.
Giờ phút này, hắn nhìn hồn phách giữa không trung, tức giận không nhẹ, truyền âm cho Huyền Tụng: "Sư phụ, con làm đồ đệ của người một ngàn năm! Một ngàn năm! Người cũng không chịu dạy con chiêu này."
"Chuyện hôm nay khẩn cấp."
"Con cũng có thể xuống dưới tranh luận cùng bọn họ, hơn nữa luận điệu của những người kia quả thực làm cho con tức giận.
Con tuyệt đối có thể làm bọn họ á khẩu không trả lời được, người biết rõ mà."
Huyền Tụng không để ý tới hắn.
Lý Từ Vân tức giận không nhẹ, lại đi tìm Nam Tri Nhân: "Sư đệ! Sư phụ không cho hai người chúng ta tới, rõ ràng hai chúng ta cũng có thể làm cho bọn họ ngậm miệng."
"Đừng quấy rầy, ta muốn nghe Tu Trúc thiên tôn nói như thế nào."
"..." Lý Từ Vân chỉ có thể ủy khuất mà im lặng.
Hồn phách lơ lửng giữa không trung dường như cũng rất kinh hoảng, nhìn quanh bốn phía, lại nhìn về phía Thiên Vực các, giống như xin giúp đỡ mà nói: "Thánh Tầm, chuyện gì xảy ra vậy, thật nhiều người..."
Người được gọi là Thánh Tầm, chính là một vị thiên tôn Hóa Thần kỳ, giống Lý Từ Vân, là đại đệ tử chân truyền của Tu Trúc thiên tôn.
Thánh Tầm thiên tôn nhìn thấy Tu Trúc thiên tôn lập tức quỳ rạp xuống, trong mắt chứa nước mắt nóng bỏng, vừa quỳ dịch chuyển về phía trước, vừa đáp lại: "Sư phụ, đệ tử ở đây, nơi này là Vượng Giác lâu, chúng ta đang tổ chức hội nghị!"
Tu Trúc thiên tôn và Huyền Tụng có bối phận ngang nhau, nhưng nhỏ hơn Huyền Tụng ba trăm tuổi.
Có điều, hắn cũng là tu giả thiên phú dị bẩm, tướng mạo bây giờ nhìn chẳng qua tầm mười sáu mười bảy tuổi, dáng người tinh tế, có chút dáng vẻ thư sinh gầy yếu.
Mặt của hắn có chút trẻ con, mắt trong trẻo long lanh, viền mắt hơi rũ xuống, thường bị Cố Kinh Mặc giễu cợt, nói hắn còn giống chó hơn cả Hoàng Đào.
Giờ phút này hắn xuất hiện ở trước mặt mọi người, thực ra không có phong phạm trưởng giả, ngược lại vô cùng bối rối, còn rất ỷ lại đồ đệ: "Thánh Tầm, sao ta không đi xuống