Sau khi ba đệ tử Duyên Yên các đến, Hoàng Đào rất bối rối.
Lần đầu nàng gặp loại chuyện này nên không biết phải xử lý như thế nào.
Nàng phải làm sao mới có thể giữ mặt mũi cho Vũ Kỳ Sâm còn có thể làm Vũ Kỳ Sâm hết hi vọng?
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân.
Dù sao nàng cũng không phải dùng cơ thể của mình, nàng không thể để cho bất kỳ kẻ nào mạo phạm cơ thể của tiểu chủ nhân!
Nàng định xin Cố Kinh Mặc giúp đỡ, lại thấy Cố Kinh Mặc vô cùng vui vẻ, cười còn vui vẻ hơn so với việc bản thân bắt được tiểu hòa thượng.
Cố Kinh Mặc còn bí mật truyền âm cho nàng: "Thử một chút đi! Song tu hai lần xem được hay không! Đừng có thẹn thùng, ngươi nhìn tiểu Vũ trắng như vậy nha, trắng trắng mềm mềm, người cũng ôn nhu, chỉ là có hơi gầy..."
Nàng vừa thẹn vừa giận, dứt khoát không để ý tới Cố Kinh Mặc, quay đầu trở về phòng mình.
Vũ Kỳ Sâm muốn giải thích với Hoàng Đào, cuối cùng vẫn khôn làm, hắn nghĩ sẽ tìm một cơ hội tốt hơn, tránh cho bị Cố Kinh Mặc phát hiện.
Cũng may ba người bọn họ cuối cùng có thể thuận lý thành chương ở lại.
Buổi tối, Vũ Kỳ Sâm ngồi bồi hồi trong sân muốn tìm Hoàng Đào nói rõ ràng, không muốn bởi vì lời nói dối của sư đệ mà lừa gạt tình cảm của Hoàng Đào.
Ngay lúc hắn đang rối rắm thì nhìn thấy Vân Túc Nịnh đi về phía hắn, đến trước mặt hắn thì dừng lại, sau đó trực tiếp nói: "Ngươi và nàng, không có khả năng."
Kể cả đang ở khu vực sa mạc khô hanh nóng bức, Vân Túc Nịnh vẫn thanh lãnh như trăng sáng, lời nói ra cũng mang cảm giác chân thật đáng tin.
Vũ Kỳ Sâm cũng là người nhạy cảm, hắn có thể cảm nhận được trong mắt của Vân Túc Nịnh đầy vẻ chán ghét, tựa hồ không có khả năng tán thành muội phu như hắn.
Vũ Kỳ Sâm khẽ giật mình, đang muốn mở miệng giải thích liền nhìn thấy Hoàng Đào hùng hùng hổ hổ chạy ra, đè tay Vân Túc Nịnh.
Nàng biết, trong tay áo Vân Túc Nịnh không biết giấu bao nhiêu loại độc dược, mỗi một loại đều không phải để đùa giỡn.
Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì không có thất tình lục dục.
Hoàng Đào khẩn trương mở miệng: "Ca, để ta nói chuyện riêng với hắn đi!"
Giọng nói Vân Túc Nịnh hòa hoãn lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía nàng: "Muội định nói thế nào?"
"Ăn ngay nói thật."
"Nhưng...!"
"Giấy không gói được lửa, hơn nữa hắn cũng không xấu, chuyện của Ma Tôn cũng giúp không ít."
Vân Túc Nịnh im lặng một lúc, chỉ có thể đồng ý: "Vậy hai người nói chuyện đi, nếu không được thì còn ta."
"Được!"
Hoàng Đào liền kéo cổ tay Vũ Kỳ Sâm rời đi, lại nghe được Vân Túc Nịnh gầm lên: "Buông ra!"
Hoàng Đào lập tức buông tay ra, chỉ chỉ: "Bên này."
Vũ Kỳ Sâm cũng bị tiếng thét kia làm giật mình, theo bản năng gật đầu: "Ừm."
Hoàng Đào dẫn Vũ Kỳ Sâm đến động phủ của mình, trước khi vào cửa Hoàng Đào cố ý thăm dò xem Vân Túc Nịnh có theo vào không thì mới đóng cửa, quay người nhìn về phía Vũ Kỳ Sâm.
Vũ Kỳ Sâm ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định mở miệng: "Vân cô nương, việc này..."
"Ngươi chờ một chút!" Hoàng Đào cắt ngang hắn: "Ta không thể thành thân, cũng chính là không thể làm đạo lữ của ngươi."
"Ừm..." Vũ Kỳ Sâm gật đầu tán thành: "Kỳ thật ta..."
"Không tin ta cho ngươi xem!" Hoàng Đào nói xong liền bắt đầu cởi y phục của mình.
Vũ Kỳ Sâm bị hành động của Hoàng Đào cả kinh mà ngơ ngẩn, lập tức đưa tay ngăn cản: "Vân cô nương, tuyệt đối không thể...!Cô...!Cô nương đừng thoát, ta không phải có ý này."
"Ngươi xoay qua chỗ khác trước."
"Ách..." Vũ Kỳ Sâm có chút không hiểu, bất giác nghe lời quay người: "Ta xoay qua chỗ khác, cô nương sẽ không cởi chứ?"
Hoàng Đào lại lớn tiếng trả lời: "Cởi chứ, nhưng ngươi xoay qua chỗ khác sẽ không thấy được."
Vũ Kỳ Sâm đần cả người: "Nhưng...!vì sao?"
"Ai da, ngươi thấy liền biết."
"Ta không thể nhìn, cô nương, cô nương tự trọng!"
Hoàng Đào cảm thấy người này quá mức kỳ quái, đỡ hắn quay đi.
Sau khi Vũ Kỳ Sâm quay đi Hoàng Đào lại tiếp tục cởi y phục của mình, Vũ Kỳ Sâm khẩn trương đến cả mặt đỏ bừng, tim đập loạn.
Suốt nhiều năm qua, lần đầu tiên hắn gặp chuyện thế này, vô cùng bối rối.
Nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ cô nam quả nữ ở chung một phòng vậy mà nàng còn đang cởi y phục!
Chuyện này, chuyện này, bây giờ phải làm sao mới tốt?
Hoàng Đào cũng rất tự nhiên, nói: "Cởi hết y phục rồi, biến thân mới không làm hư y phục...!Được rồi, ngươi quay lại đi."
"Không thể, không thể..."
"Gâu!"
"..." Vũ Kỳ Sâm nghe thấy tiếng chó không khỏi giật mình, không kìm được quay đầu lại nhìn thì thấy y phục của Hoàng Đào rơi vãi trên mặt đất, còn có một nửa vắt trên người một con chó vàng.
Hắn giật mình.
Đầu tiên nhìn chó vàng một chút, lại nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng Hoàng Đào đâu.
Chó vàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, đột nhiên nói tiếng người: "Ngươi thấy được chưa? Ta là chó vàng!"
Là giọng nói của Hoàng Đào.
Vũ Kỳ Sâm: "..."
Người đã choáng váng.
Chó vàng nâng một cái móng vuốt lên ra hiệu: "Tốt, ngươi xoay qua chỗ khác đi!"
Vũ Kỳ Sâm thành thật xoay người, vẫn còn chưa hoàn hồn, liền nhìn thấy Hoàng Đào vừa sửa sang y phục, vừa đi đến trước mặt hắn.
Nàng cười giải thích với hắn: "Ta vốn là linh thú, về sau đoạt xá cơ thể của tiểu chủ nhân mới trở thành bán yêu.
Cơ thể này không phải của ta, ta không thể dùng nó để thành thân, cho nên ta không thể cùng ngươi ở bên nhau!"
Cả người Vũ Kỳ Sâm đều choáng váng, hắn vốn còn muốn thẳng thắn nói ra dụng ý của mình với Hoàng Đào, hi vọng Hoàng Đào có thể phối hợp hắn, để hắn có thể ở lại bên cạnh Ma Tôn.
Giờ phút này, lại bị cả kinh một câu cũng không nói nên lời.
Đầu tiên là bị Hoàng Đào cự tuyệt, tiếp đó biết được một cái bí mật rợn người, hắn không tiếp thu nổi.
Hắn nhìn thấy Hoàng Đào nghiêm túc vỗ bờ vai hắn: "Chúng ta không thể làm đạo lữ thì có thể làm huynh đệ mà! Không đúng...!Ta là tiểu mẫu cẩu.
Chúng ta có thể làm huynh muội, người huynh chó muội cũng không tệ!"
Vũ Kỳ Sâm ngây ngốc gật đầu: "À..."
"Ngươi nghe hiểu không?"
"Ừm."
Hoàng Đào nghiêm túc hỏi hắn: "Ta mới vừa nói cái gì?"
"Ngươi là tiểu mẫu cẩu."
Mặc dù không bắt được trọng điểm, nhưng nội dung lại đúng, Hoàng Đào lập tức gật đầu: "Ừm! Về sau đừng gọi ta Vân cô nương, ta sẽ phản ứng chậm, ngươi gọi ta Hoàng Đào đi, lúc ta còn là tiểu mẫu cẩu đã tên là Hoàng Đào."
"Được."
Hoàng Đào cảm thấy, mình tự giải quyết được một đại sự, lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên, mở cửa ra ngoài nói với Vân Túc Nịnh: "Ca, ta đã xử lý xong!"
Vũ Kỳ Sâm hồ đồ theo nàng đi ra, thi lễ với Vân Túc Nịnh: "Chậm trễ thời gian của nhị vị, tại hạ cáo lui."
Nói xong quay người rời đi.
Vân Túc Nịnh nhìn Vũ Kỳ Sâm rời đi, sau đó nhìn về phía Hoàng Đào, lo lắng Hoàng Đào sẽ thương tâm khổ sở.
Ai ngờ, Hoàng Đào mở to đôi mắt tròn xoe mong đợi nhìn hắn, nếu như giờ phút này nàng ở hình dạng hoàng cẩu chắc hẳn đang vẫy đổi chờ đợi ca ca khen ngợi nàng.
Vân Túc Nịnh ngơ ngác một chút, xác định Hoàng Đào chẳng những không mất mát, lại còn cảm thấy mình đã làm được một chuyện không tầm thường.
Cuối cùng hắn cười khẽ một tiếng, thu hơn chục loại thuốc trong tay áo lại, đưa tay sờ đầu Hoàng Đào: "Làm tốt lắm."
"Ừm!"
Sau khi Hoàng Đào nhận được khen ngợi, đột ngột lui về sau một bước, né tránh Vân Túc Nịnh.
Vân Túc Nịnh còn chưa kịp phản ứng, Hoàng Đào đã khôi phục dáng vẻ câu nệ lại sợ hãi hắn, nói với hắn: "Vậy ta về đây."
"Ừm." Hắn thấp giọng trả lời một câu.
Nhìn Hoàng Đào như trút được gánh nặng chạy xa, Vân Túc Nịnh mới phản ứng được, hắn cùng Hoàng Đào từ đầu đến cuối không cách nào có thể ở chung tự nhiên giống huynh muội chân chính.
Những việc Hoàng Đào vừa làm, chẳng qua là vì để hắn yên tâm là nàng sẽ không tự tiện dùng cơ thể của muội muội hắn.
Kỳ thật nếu như Hoàng Đào thật sự có người trong lòng, hắn và phu thê Vân thị sẽ không ngăn cản, bọn họ sẽ hi vọng nàng hạnh phúc.
Bọn họ chỉ là muốn nàng có thể gặp được người thật sự thích hợp, sau này sống cùng nhau sẽ không bị ủy khuất.
Hắn nên giải thích như thế nào đây...
Nên tìm một cơ hội nói với Hoàng Đào những chuyện này, hiểu lần giữa họ, hắn không biết phải qua bao lâu mới có thể đền bù.
Hẳn vẫn còn có thể cứu vãn được.
*
Đến ngày hôm sau Vũ Kỳ Sâm vẫn chưa thể hoàn hồn.
Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn thẹn trong lòng nên không dám nhiều lời, đều tránh Vũ Kỳ Sâm mà đi.
Hôm nay cũng giống như vậy, dứt khoát trốn ở