Phật Cổ Quật, chính là cấm địa phật gia.
Tu giả Phật môn luôn không hỏi thế sự, không dính hồng trần, nhưng nếu bách gia Tu Chân giới gặp phải chuyện không thể giải quyết, phật môn cũng sẽ xuất thủ tương trợ cứu thế.
Phật Cổ Quật chính là vùng đất trấn áp ma vật.
Ma môn thu phục ma vật, đều bị Ma Tôn tiền nhiệm trấn áp bên trong Bách Ma Lục để bản thân sử dụng.
Đạo gia thu phục ma vật, hoặc chia cho các môn các phái để bảo vệ cấm địa, hoặc bị trấn áp hoặc giết chết.
Phật môn thu phục ma vật, thì trấn áp bên trong Phật Cổ Quật.
Phần lớn ma vật bên trong Phật Cổ Quật không thể giết được.
Tu giả đại năng của Phật môn dùng trận pháp trấn áp nó, lại dùng pháp bảo đưa vào trong Phật Cổ Quật.
Trong Phật Cổ Quật có đất trời riêng, trận pháp trong đó vận chuyển, đa số tinh lọc chứ không phải gia cam, cũng là Phật môn từ bi.
Ma vật bị trấn áp bên trong Phật Cổ Quật sẽ không bị giam cầm trong một không gian cố định, thậm chí có thể tự do đi lại, nhưng chỉ cần bọn chúng động chạm đến cấm chế, thi sẽ trải qua một lễ rửa tội thanh tẩy của Phật môn tẩy lễ tịnh hóa.
Đồng thời, hai chủng ma vật không thể cùng sống trong một khu vực, sẽ bị truyền tống tách rời, tránh cho bọn chúng loạn đấu ở trong đó, hoặc là có được linh trí thương nghị cùng nhau trốn thoát.
Như vậy cũng tốt hơn so với đi vào đường hầm có cảm ứng, chạm vào cơ quan sẽ tuôn nước ra.
Với lại, trong đó cấm chế đã nhiều còn phức tạp, chỗ nào cũng khác nhau để phòng ngừa ma vật bên trong muốn trốn khỏi đây.
Điều này cũng làm cho tu giả bên ngoài khi vào trong Phật Cổ Quật, thỉnh thoảng sẽ đụng vào cấm chế.
Bình thường tu giả Phật môn tiến vào truyền tống trận sẽ được truyền tống ngẫu nhiên đến một nơi, sau đó đặt pháp bảo trấn áp xuống rồi rời đi là được, cũng không cần xông trận.
Có điều Huyền Tụng muốn tìm tiềm huyết thần liên sinh trưởng trong Phật Cổ Quật, nhưng lại không biết cụ thể nó mọc ở đâu.
Hắn cần phải tìm xung khắp nơi trong Phật Cổ Quật cho đến khi tìm được tiềm huyết thần liên.
Vậy nên sau khi hắn tiến vào đại trận rất có khả năng sẽ kích thích cấm chế, bị cấm chế trong đại trận tấn công.
Cũng có thể gặp phải ma vật bị trấn áp trong đó, lâm vào một trận ác chiến.
Hai nguy hiểm lớn, kể cả hắn đã đến Hóa Thần kỳ đỉnh phong cũng mười phần nguy hiểm.
Hằng Ngộ đại sư một tay làm lễ với Huyền Tụng: "Còn xin Già Cảnh thiên tôn nghĩ lại."
Huyền Tụng điều khiển bản thể đứng trước đại trận Phật môn, trong tay cầm trận đồ nghiêm túc xem.
Hắn biết được đây là thánh vật Phật môn không được truyền ra ngoài, vì thế tỏ vẻ quy củ: "Ý ta đã quyết, đồng thời trận đồ này ta chỉ nhìn trong thời gian ba hơi thở."
Huyền Tụng nín thở ngưng thần, trong tay âm thầm dùng công pháp, trận đồ trong tay qua giây lát chuyển hóa thành những ký hiệu lưu động, chiếu rọi tiến vào mắt hắn, sau đó đi vào thức hải.
Vẻn vẹn thời gian ba hơi thở, trận đồ phức tạp được chắp vá chỉnh tề trong thức hải của hắn.
Hắn trả trận đồ lại, đi tới trước truyền tống trận, khách khí nói: "Còn xin đại sư giúp ta mở trận pháp."
Hằng Ngộ đại sư tất nhiên cũng hiểu Huyền Tụng không phải là người xúc động, khuyên bảo nhiều cũng vô dụng.
Đã như vậy, hắn không ngăn cản nữa, mở đại trận ra.
Một lát sau, Huyền Tụng xuất hiện bên trong Phật Cổ Quật, hắn ngẩng đầu dò xét bốn phía.
Đây là một không gian bịt kín, gian phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, trên vách tường là bích họa của Phật Môn, bích hoạ vô cùng tỉ mỉ tinh tế, có thể thấy được bản lĩnh của họa sĩ.
Hắn nhìn phiến đá điêu khắc lòng bàn chân, lại xem nội dung bích hoạ, không chần chừ nữa, đi về phía một cánh cửa trong đó.
Đẩy cửa ra, là hành lang dài dằng dặc, phía trước là bóng tối vô tận, kéo dài không có điểm dừng.
Hắn cảm nhận được ma diễm, tựa hồ trốn ở trong u ám âm thầm quan sát hắn.
Hắn không dừng lại, đi về phía hắc ám: "Ta không biết ngươi là súc sinh nào, ta không có ý đánh với ngươi một trận, nếu ngươi có chút thông minh thì trốn đi, nếu thật sự muốn đến chịu chết, ta cũng sẽ không keo kiệt cho ngươi chút thống khoái, tránh ngươi phải luân hồi bên trong đại trận này."
Ma vật kia nghe thấy hắn nói chuyện ngang ngược như vậy lập tức phẫn nộ vọt ra, nhưng chưa đến gần Huyền Tụng liền ngừng lại, lông toàn thân dựng thẳng lên nhìn hắn.
Cũng bởi vì trước đó xông đến quá nhanh, nhất thời không dừng được, phải dùng cả bốn chân lê một khoảng mới ngừng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn ma vật đầu bị lệch kia, ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh không khác gì lúc nhìn bức bích hoạ, vậy mà nhận ra được: "A, là súc sinh ta từng đánh."
Đầu của nó là do hắn đánh lệch.
"Ô ——" ma vật nghẹn ngào một tiếng, trốn vào trong góc nấp.
Ai ngờ Huyền Tụng lại đi theo nó, hỏi: "Ngươi có từng thấy tiềm huyết thần liên ở gần đây không?"
"Ô ——" ma vật lắc đầu.
"Chậc." Quả nhiên vận khí hắn không tốt như vậy, không có chuyện vừa đi vào liền tìm được.
Ma vật lập tức cuộn thành một cục, còn tưởng là bản thân chọc giận Huyền Tụng, sợ đến run lẩy bẩy.
Cho đến khi nhìn thấy cái tên bạo lực mặt non nớt kia không vui đi qua nó về hướng căn phòng kế tiếp, nó mới âm thầm thở dài một hơi.
Con người này trông thì đẹp mắt, nhưng lúc đánh chúng nó cực kỳ hung hãn!
Vẫn là người không có tóc lương thiện hơn.
*
Khi Cố Kinh Mặc cùng Hoàng Đào trở về mang theo không ít đồ, vừa vào viện liền hô: "Ta về rồi! Còn mang theo bánh ngọt, kẹo hồ lô, mấy người các ngươi tới đây."
Mấy người trong viện lần lượt đưa tay nhận kẹo hồ lô của Cố Kinh Mặc, sau đó quay sang nhìn nhau.
Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn liếc nhau, ý thức được hình như Cố Kinh Mặc đối đãi với bọn họ như trẻ con.
Kỳ thật ở Nhân giới mà nói, bọn họ đều là người lớn tuổi.
Bình thường đều là Vũ Kỳ Sâm mua kẹo hồ lô cho bọn họ, bọn họ mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ người cha hiền kia của Vũ Kỳ Sâm đều không thể cự tuyệt, hiện giờ...
Được rồi, ăn đi.
Cố Kinh Mặc nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Huyền Tụng và Tiểu Vũ đâu?"
Mộc Ngạn lập tức trả lời: "Bọn họ đang cùng nhau thảo luận đạo pháp rồi!"
"Thảo luận đạo pháp? Thảo luận thế nào? Bàn bạc như thế nào mới có thể làm cho mũi của mình không bị vểnh lên trời sao? Phương pháp dự phòng mũi trâu?" Cố Kinh Mặc vừa hỏi, vừa đi về phía động phủ của Huyền Tụng, muốn đưa kẹo hồ lô cho hai người bọn họ.
Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn liền tới ngăn cản nàng, Mộc Ngạn vội vàng nói: "Ma Tôn vẫn là không nên quấy rầy, lúc chúng ta thảo luận không thể bị cắt ngang."
Minh Dĩ Mạn gật đầu tán đồng: "Không sai!"
"Như vậy..." Cố Kinh Mặc chỉ có thể tới tìm Vân Túc Nịnh, "Tiểu Vân, ngươi có pháp khí chứa đựng nào có thể bỏ hồ lô đường không? Nơi này quá nóng, đường sẽ tan hết."
"Có." Vân Túc Nịnh lấy ra một hộp đựng thảo dược đưa cho nàng, đồng thời nói: "Đừng gọi ta là Tiểu Vân."
Cố Kinh Mặc cười cười không trả lời, mang rượu trở về động phủ của mình.
Hai tiểu đệ tử đồng thời thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, lão tổ ngài nhanh lên đi...
Vân Túc Nịnh đi theo Cố Kinh Mặc vào động phủ, bắt mạch cho Cố Kinh Mặc, sau khi ra ngoài an ủi: "Nàng ngủ rồi."
Cơ thể Cố Kinh Mặc vẫn không ổn, bây giờ vẫn thích ngủ, trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện bên Huyền Tụng khác thường.
Mộc Ngạn thở dài một hơi, nghe