Sau khi rời khỏi hang động, bọn họ trở về nơi ở trước đó.
Đám vãn bối ấy vậy mà trò chuyện đầy thoải mái, ba tiểu đệ tử cố ý không đề cập tới chuyện rời đi, Cố Kinh Mặc cũng không đuổi họ đi.
Cố Kinh Mặc vốn định tiếp tục điều tra, nàng cũng không phải là người ngồi yên chờ chết.
Nhất là chuyện Thiên Phạt đại trận quả thực chọc giận nàng.
Nhưng nàng lại bị Huyền Tụng giữ lại: "Lý Từ Vân đang cùng Nam Tri Nhân điều tra ở nơi khác, nàng không nên thay đổi vị trí, tránh đánh rắn động cỏ."
Cố Kinh Mặc nhịn không được hỏi hắn: "Nói đến thì chàng và bọn họ có bối phận như thế nào? Chàng cũng coi như hiểu quy củ, nhưng lại không chịu gọi danh xưng của bọn họ."
Huyền Tụng thật sự không muốn gọi Lý Từ Vân và Nam Tri Nhân là "sư phụ" hoặc là "thiên tôn", cũng không phải là hắn lười ngụy trang, mà là sợ hai người kia nhận không nổi, hoặc là làm bọn họ giảm thọ.
Hắn chỉ có thể giải thích: "Xem như ngang hàng đi."
"Tu vi không cao, bối phận cũng không nhỏ."
Huyền Tụng chỉ có thể nhắc nhở: "Ta cũng là Cửu Vĩ Hồ."
"Đúng nha!" Cố Kinh Mặc được hắn nhắc nhở thì đột nhiên thấy hào hứng: "Chúng ta đánh một trận đi!"
"..." Nữ nhân này trong đầu sao đều là những chuyện này?
Huyền Tụng dùng khống vật thuật lấy một vò rượu đến, nói với nàng: "Nàng ở lại nơi này mấy ngày, uống chút rượu, ngủ một chút.
Ta cần phải bế quan năm ngày, nàng đợi ta ra lại rời đi, nếu lúc ta mở mắt nàng không ở..."
Cố Kinh Mặc không thèm để ý ngữ khí uy hiếp của hắn, cười khẽ một tiếng: "Như vậy mới bình thường, nếu ta thành thành thật thật mới không bình thường."
Huyền Tụng nhìn nàng một hồi, cuối cùng cũng không thể làm gì, chỉ có thể đưa tay búng trán nàng một cái.
Cố Kinh Mặc bị búng thì ngẩn ra, nghiêm túc hỏi: "Đây là chiêu thức khiêu chiến muốn đấu pháp với ta sao?"
Huyền Tụng không khỏi hiếu kì: "Ngôi vị Ma Tôn này của nàng là do ngu xuẩn mà có sao?"
"Không có lựa chọn!" Cố Kinh Mặc đưa tay xoa xoa trán trả lời: "Lúc ấy sư phụ của ta đang tản bộ ở trên núi, đột nhiên lôi kiếp tới, rồi đột nhiên liền phi thăng cái gì cũng chưa kịp dặn dò.
Thiên Trạch tông vì giữ được ngôi vị Ma Tôn của ta không ngại xuất chiến, trong khái niệm của bọn họ, ngôi vị Ma Tôn chỉ có thể là của Thiên Trạch tông, mà ta lại là đồ đệ duy nhất của sư phụ."
Huyền Tụng nghe đến đó lập tức đứng dậy, hắn biết dựa theo thói quen của Cố Kinh Mặc, tất nhiên sau khi đề cập đến sư phụ của mình thì nói một chút tới hắn, quở trách hắn tuổi lớn còn không phi thăng.
Sau khi hắn đứng dậy Cố Kinh Mặc quả nhiên ngậm miệng, hắn chỉ để lại một câu: "Ta đi bế quan."
Cố Kinh Mặc nhìn hắn rời đi, lại nhìn quanh động phủ, cuối cùng cười đưa tay lấy vò rượu: "Uống rượu!"
*
Hồn Huyền Tụng lại về bản thể.
Bản thể của hắn đã ở lại trong Phật Cổ Quật hai ngày, ngày đầu tiên chưa thể tìm được tiềm huyết thần liên, ngày thứ hai thì đi cùng Cố Kinh Mặc tới kiểm tra hang động.
Bây giờ thu pháp thuật đứng dậy, nhắm hai mắt lại nhìn những căn phòng bị hắn đánh dấu trong thức hải, tìm được nơi chưa từng đi qua thì đẩy cửa đi ra ngoài.
Trận pháp trong Phật Cổ Quật rất nhiều, còn đều cực kì cao thâm, lúc hắn phá trận tiêu hao quá nhiều thời gian.
Chủ yếu là hắn cần phá trận để đi qua, còn phải đảm bảo sau khi hắn rời đi trận pháp vẫn hoàn chỉnh.
Nếu không thì hắn tới đây lại phá hư Phật Cổ Quật thì thật không ổn thỏa.
Phá trận rất dễ dàng, phá hủy mắt trận là đủ.
Nhưng đi qua trận lại không phá hư mắt trận, thì phải hao tổn chút tinh thần.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu trận pháp, gặp phải bao nhiêu ma vật, tính toán thời gian có lẽ đã qua ba ngày.
Huyền Tụng thu băng tinh Cửu Vĩ Hồ, giơ tay lên thì nhìn thấy hổ khẩu* chảy máu.
*Chỗ nằm giữa ngón cái và ngón trỏ.
Máu đỏ thắm trong hoàn cảnh âm u giống như mạn châu sa* giãy dụa trồi ra giữa vách đá, thật chói mắt.
*Hoa bỉ ngạn
Hắn dùng ngón tay kéo vạn bảo linh của mình xuống, lấy dược cao bôi lên, dược cao hắn chuẩn bị sẵn đều là cực phẩm, sau khi thoa lên vết thương liền khép lại trong nháy mắt, không để lại vết sẹo nào.
Có điều, mùi máu tươi còn chưa tan đi hắn đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Quen thuộc...
Lại mang theo sát ý.
Hắn cũng không kinh hoảng, sử dụng pháp thuật xóa vết máu trên bàn tay, nói khẽ: "Đã lâu không gặp."
Ma vật kia vậy mà lại nói tiếng người, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi cũng dám tới."
"Ta chỉ muốn đến đây tìm một dược thảo, cũng không phải cố ý đến trước mặt người làm người không vui."
"Ta bị trấn áp ở nơi này chắc cũng đã hơn một ngàn năm..."
Huyền Tụng xoay người, thản nhiên đối mặt nàng: "Hẳn là một ngàn chín trăm sáu tư năm."
Nữ tử nghe xong thì ngẩn ra, sau đó buồn bã cười một tiếng: "Lâu như vậy ư..."
"Không sai."
Từ chỗ hắc ám một người dáng vẻ yểu điệu đi ra, là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ là do đặc tính của tuyết hồ mới cho nàng có dáng người đẹp như vậy, nhưng lại có gương mặt thanh lãnh nhất thế gian.
Đuôi mắt của nàng xếch cao, không giống Cố Kinh Mặc xếch cao là xinh đẹp, nàng xếch cao là cao ngạo.
Mắt của nàng là mắt tam bạch, ánh mắt xa cách cho người khác cảm nhận người sống chớ gần, cùng một cảm giác bi quan chán đời.
Động tác nàng uyển chuyển đi tới trước mặt Huyền Tụng, hai chân không đeo giày, để lộ mắt cá chân mảnh khảnh và hai chân thon thả đường cong mềm mại.
Lúc nàng bước đi mũi chân điểm nhẹ mặt đất, làm nàng di chuyển càng nhẹ nhàng hơn.
Phía sau là chín đuôi mềm mại đung đưa theo cơ thể của nàng.
Nàng xích lại gần nhìn hắn: "Đã nhiều năm như vậy...!vậy mà ngươi còn sống."
"Ừm, còn chưa thể phi thăng."
"Bởi vì ta?"
"..." Huyền Tụng cũng không trả lời.
Nàng đột nhiên cười to, lại hỏi: "Ta thành tâm ma của ngươi sao? Ngươi thế mà cũng thẹn trong lòng?"
"Trong lòng không thẹn, chỉ là không hiểu." Lúc này Huyền Tụng tại nhớ tới Cố Kinh Mặc, trong mắt lóe lên một tia ôn nhu: "Bất quá, đã có người giúp ta giải tâm ma, ta đã không còn ngại gì.
Bây giờ chưa phi thăng, chẳng qua là đang chờ nàng."
"A ——"
Nàng hiểu Huyền Tụng, biết tính cách của hắn.
Tính cách xét nét như vậy, phảng phất tất cả mọi người trong thế gian không lại lọt được vào mắt hắn, vậy mà cũng có lúc nhắc đến một người nét mặt lại ôn nhu.
Nàng nâng ngón tay lên điểm nhẹ thấy đạo lữ ấn trên trán của Huyền Tụng, lập tức cười khẽ một tiếng: "Cưới thê tử? À...! Các ngươi gọi là đạo lữ?"
"Chúng ta chưa bái đường, có điều nàng sẽ là thê tử tương lai của ta."
"Chưa bái đường..." Nàng chấp tay hành lễ, lúc tách ra giữa hai tay xuất hiện một thanh kiếm giống băng: "Vậy chỉ sợ ngươi không sống tới ngày đó."
"Từ Vi..." Hắn cuối cùng lấy dũng khí tới đối mặt với mẫu thân mình.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đối mặt liền thấy được