Lúc Huyền Tụng dẫn đệ tử trở về, địch bên ngoài hộ sơn đại trận của Duyên Yên các cũng đã xử lý ổn thoả.
Các đệ tử nhìn thấy Huyền Tụng dẫn người trở về đều thở dài một hơi, đệ tử tu vi cao nhất trong số đó vội vàng tiến lên bẩm báo: "Đệ tử tham kiến lão tổ, vừa nãy có người tấn công hộ sơn đại trận, mới đầu tình hình rất khó khăn, cũng may về sau có một hắc long bay đến giúp đỡ chúng ta.
Hiện tại các đệ tử đang tìm kiếm dư nghiệt chạy trốn."
Huyền Tụng liếc nhìn bốn phía, xem xét vết tích chiến đấu, hắn biết chiến trận lớn như thế tất nhiên là Cố Kinh Mặc ra tay giúp đỡ, thế là nhẹ giọng đáp lại: "Ừm."
Huyền Tụng vốn muốn lập tức trở về kiểm tra tình hình, lại đột nhiên ngừng lại dặn dò: "Cẩn thận chút, công pháp đám người kia tu luyện thích nhất là bắt tu giả để hấp thụ tu vi."
Đệ tử nghe xong, không khỏi nghĩ đến Lục Đạo Đế Giang mà Tu Chân giới nghe thấy đã sợ mất mật, vội vã gật đầu đáp lại: "Đệ tử biết."
Huyền Tụng đi vào trong Duyên Yên các, trước tiên là trở về động phủ của mình.
Nam Tri Nhân nhìn thấy hắn lập tức nghênh đón, sau khi thi lễ cũng không hỏi nhiều, mà đi tìm Lý Từ Vân.
Chỉ cần nàng gặp Lý Từ Vân, không cần phải hỏi Lý Từ Vân cũng sẽ thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho nàng nghe, chắc chắn sẽ nói tỉ mỉ hơn sư phụ.
Giờ phút này, Cố Kinh Mặc đang ngồi ở trên mái hiên đình nghỉ mát, sau khi nhìn thấy hắn đầu tiên là quan sát nét mặt của hắn, tiếp đó cười hỏi: "Chạy thoát?"
Bắt được sẽ kinh hỉ, chạy thoát cũng sẽ không trách cứ.
Những năm qua nàng trải qua quá nhiều lần, từ lâu tâm tình đã bình thản.
"Ừm, chạy rồi.
Bọn chúng chạy vào Thiên Phạt đại trận, bọn ta đều không hiểu rõ Thiên Phạt đại trận, ta không thể để cho môn hạ đệ tử đi vào chịu chết nên lựa chọn phong bế trận pháp."
"Thiên Phạt trận nếu là do bọn chúng dẫn ra, nuốt vào đám nghiệt chướng này, cũng có thể nhét đầy bao tử, sẽ không gây hoạ nữa."
Sở dĩ các tu giả ở Tu Chân giới e sợ Thiên Phạt đại trận chính là vì không lường được.
Toàn bộ Tu Chân giới, phàm tiến vào Thiên Phạt đại trận đều không ai có thể sống sót đi ra.
Trăm ngàn năm qua, Cố Kinh Mặc là người duy nhất còn sống sau khi vào Thiên Phạt đại trận nhờ vào vân ngoại đan.
Thiên Phạt trận có thể coi là thiên nộ, tu giả tu luyện chính là nghịch thiên, thiên kiếp mỗi lần tu vi lên cấp chính là thiên đạo trừng phạt.
Thiên Phạt đại trận do các tu giả làm người người oán trách, gây ra tội ác tày trời mới có thể dẫn tới.
Trận xuất hiện thì sẽ hút tu giả xung quanh vào trận để trừng phạt.
Tiếc là loại trận pháp này không quá thông minh, lúc nào cũng có người được đưa vào trong trận gánh tội thay, do đó buông tha cho người chân chính phạm sai lầm.
Đáng hận nhất chính là, nếu không ai vào trận, trận này liền sẽ mở rộng ra cho đến liên luỵ tam giới.
Huyền Tụng nhảy lên, nam tử ngày thường luôn quy củ, lúc này cũng ngồi ở bên cạnh Cố Kinh Mặc, thấp giọng nói: "Chỉ cần không nhìn thấy xác của hắn, không nhìn thấy hồn phách của hắn tiêu tán, ta luôn cảm thấy vẫn còn dư nghiệt trên đời, trong lòng bất an."
"Nếu chàng không yên lòng, ngày mai mang ta đến đó nhìn một chút, ta dù sao ta cũng là người từng đi vào Thiên Phạt đại trận, có thể nhìn ra có phải là Thiên Phạt đại trận thật hay là chướng nhãn pháp."
"Được."
"Thật sự là Yến Túy?" Cố Kinh Mặc cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi.
"Ừm, là hắn."
"Vậy Vạn Từ các..."
"Là hắn sai khiến."
Cố Kinh Mặc đột nhiên nắm chặt nắm đấm, lại giãn khai, nhìn cảnh đẹp hoa nở rực rỡ, trời quang mây tạnh ở Duyên Yên các.
Ánh mắt nhìn đến hồ nước khói trên sông mênh mông, màu xanh mênh mang, gió thổi từng đợt.
Cố Kinh Mặc sau một hồi mới nói: "Ta rất nhiều lần nói với Hoàng Đào, Vân Túc Nịnh nói, những chuyện kia là lỗi của những kẻ gây ra chứ không phải của người bị hại.
Mà bây giờ ta nghĩ đến việc Yến Túy vì ám toán ta mới làm ra chuyện ở Vạn Từ các, trong lòng ta liền bị đè nén.
Cảm giác này...!Thật khó chịu."
Huyền Tụng hơi rũ mắt xuống, thở dài một tiếng: "Trách ta biết nàng quá muộn, khiến nàng phải một mình chịu đựng nhiều như vậy, khổ sở lâu như vậy.
Nếu như ta có thể sớm đi điều tra giúp nàng, nói không chừng có thể phòng ngừa rất nhiều chuyện phát sinh."
"Tiếc là...!Không có nếu như." Cố Kinh Mặc buồn bã thở dài: "Việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể chú tâm vào việc trước mắt."
"Ừm, nàng nói không sai."
Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng ngồi cùng nhau hồi lâu, hai người đều không nói thêm gì.
Bên người có thêm một người, cho dù núi cao biển rộng, cho dù xuân tới thu qua, hắn vẫn ở đó, tức là an.
Hoàng hôn buông xuống, Cố Kinh Mặc cuối cùng cũng đứng dậy nhảy xuống đình nghỉ mát: "Sơ Tĩnh tiên tôn đã hạ táng rồi chứ? Nói đến thì, lúc đầu ta hiểu lầm Vọng Chập tiên tôn, cũng nên tới thắp cho hắn một nén nhang nói lời xin lỗi."
"Ừm, đã an táng trong khu mộ của Duyên Yên các."
"Hồn phách của họ vỡ nát, năm trăm năm sau cũng không thể về miền cực lạc, thậm chí ngay cả kiếp sau cũng không có..."
"May mà bọn họ ở kiếp này đã gặp đúng người."
Cố Kinh Mặc đi về phía động phủ được một đoạn, đột nhiên quay đầu nói với Huyền Tụng: "Huyền Tụng, chúng ta không cần kiếp sau, ta muốn chàng kiếp này chỉ có ta."
Hắn trả lời vô cùng ôn nhu: "Được."
*
Ngày hôm sau, Huyền Tụng liền cùng Cố Kinh Mặc đến vị trí của Thiên Phạt đại trận.
Tu giả canh gác ở bên ngoài đại trận nhìn thấy hai người bọn họ liền đi tới hành lễ.
Trong đó, còn có tu giả môn phái khác, nhìn thấy Già Cảnh thiên tôn đứng cùng một chỗ với Ma Tôn vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Hai người này...!Đến tột cùng là đến với nhau như thế nào?
Bọn họ rất muốn đi hỏi tu giả Duyên Yên các, nhưng biểu cảm của Duyên Yên các như đang viết: bọn ta cũng không biết, bọn ta cũng rất khiếp sợ, bọn ta còn không thể hỏi.
Có điều tuy rằng tâm tư của bọn họ khác nhau, nhưng vẫn đứng ở bên cạnh hai người, chờ nghe họ nói.
Cố Kinh Mặc đứng quan sát xung quanh hồi lâu, cuối cùng xác nhận: "Từ vết tích dị tượng để lại ở quanh đây có thể xác nhận đúng thật là Thiên Phạt đại trận, chứ không phải chướng nhãn pháp."
"Bọn chúng biết cách dẫn Thiên Phạt đại trận tới, có phải cũng mang ý nghĩa bọn chúng cũng có cách tự vệ trong Thiên Phạt đại trận không?"
"Theo những gì ta và Tu Trúc trải qua, ta cảm thấy không thể có chuyện đó.
Nhưng ta cũng không thể hoàn toàn phủ định bất an của chàng, dù sao ta cũng không hiểu hết Thiên Phạt đại trận.
Trước đó chỉ có thể nói là ta may mắn còn sống sót, chứ không phải do phá giải được."
Hai người bọn họ lại đứng trước trận một lát, Huyền Tụng đột nhiên nhớ tới: "Vạn bảo linh của nàng là bị mất ở trong Thiên Phạt đại trận?"
"Không sai."
"Vậy thì khi nàng và Tu Trúc ở trong Thiên Phạt đại trận, liệu có phải bọn chúng cũng ở trong đó?"
"..." Cái suy đoán này khiến lòng Cố Kinh Mặc trong nháy mắt như tro tàn.
Huyền Tụng lại hỏi: "Cho nên, nàng có thể xác định Thiên Phạt đại trận chỉ có một cửa ra vào sao?"
"Xác định." Cố Kinh Mặc trả lời chắc chắn: "Lúc ấy ta và Tu Trúc lão nhân ở trong đó cố gắng tìm kiếm, dùng đủ các loại phương pháp, ta cũng coi như tinh thông trận pháp, Tu Trúc lão nhân cũng có hiểu biết, bọn ta đều không phát hiện lối ra khác, chỉ có thể quay trở lại đi ra ngoài bằng lối đã vào."
"Được, vậy chúng ta canh giữ chặt nơi này." Huyền Tụng xoay người nói với những người chờ ở đây: "Nơi đây điều kiện khắc nghiệt, còn nguy hiểm trùng trùng.
Ta đã bày trận pháp ở chỗ này, còn lệnh đệ tử ở cách đây không xa tu sửa một chỗ để tạm thời đặt chân, mong các đại môn phái hỗ trợ, phái tu giả ở đây thay phiên canh giữ, nếu phát hiện có người chạy ra thì lập tức báo cho ta biết."
Những tu giả khác đồng thanh