Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

91: Hỏi Cưới


trước sau


Lúc Cố Kinh Mặc đang cùng Đinh Du thảo luận xem nên lựa chọn đồ cưới kiểu nào thì đẹp, Huyền Tụng đã dẫn hai đồ đệ, ba đồ tôn, còn có lễ vật tới Thiên Trạch tông.
Đoạn đường này, ba trưởng bối Hóa Thần kỳ trông khá bình tĩnh, nhưng Mộc Ngạn ôm đôi nhạn, Minh Dĩ Mạn và Vũ Kỳ Sâm mang lễ vật tới đều có chút bất an.
Gần đây quả thực ba người họ trải qua quá nhiều chuyện, ba tiểu đệ tử trở thành tiêu điểm của các tu giả chính phái.
Lúc ở Duyên Yên các, đã có không ít đồng môn, thậm chí là trưởng bối đến hỏi thăm ba người họ sao lại được Già Cảnh thiên tôn ưu ái như thế?
Tại sao ư?
Bọn họ đâu biết.
Bọn họ chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Được lão tổ ưu ái, đúng thật là chuyện vô cùng thần kỳ.
Lần nào nhiệm vụ sư môn bọn họ làm cũng đều rất kỳ quái, hiện giờ thì dùng thân phận của khách đi tới địa phận Ma môn, còn vào Thiên Trạch tông.
Bên cạnh bọn họ đều là tu giả Ma môn, tư thái khác nhau nhìn chằm chằm vào bọn họ, ánh mắt không hề thân thiện.
Ba người bọn họ còn phải biểu hiện khí chất nghiêm nghị của tu giả chính phái, cảm giác này thật gian nan.
Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy Quỷ Vương trong truyền thuyết đi tới, đồng thời đứng cách ở bọn họ không xa!
Đinh Du khoanh tay đi cùng với Cố Kinh Mặc tới gặp bọn họ, trông thấy chim nhạn thì chăm chú nhìn thêm vài lần, sau đó chỉ vào chim nhạn hỏi: "Cái thứ này dùng để lấy máu trợ hứng sao?"
Mộc Ngạn đang ôm đôi nhạn lưng lập tức cứng ngắc, tựa như bản thân vừa thành mục tiêu công kích.
Huyền Tụng thấp giọng trả lời: "Chim nhạn tượng trưng cho đạo âm dương, hơn nữa còn có ý trung trinh không đổi, đại biểu cho ngày sau phu thê có thể cầm sắt hòa minh, yến lữ oanh trù."
"Quy củ của Nhân giới?" Đinh Du quay đầu lại hỏi Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc gật đầu: "Đúng thế..."
Đinh Du lại đến xem lễ vật Huyền Tụng mang tới.
Vũ Kỳ Sâm và Minh Dĩ Mạn đều có chút khẩn trương, nhưng vẫn cung kính nâng lên cho Đinh Du nhìn.
Nàng còn tưởng là Già Cảnh thiên tôn sẽ đưa tới pháp khí thượng đẳng gì đó, ít nhất cũng là các loại châu báu, không nghĩ tới trong đó đều là phàm vật.
Bên trong có rượu gạo, gạo tẻ, linh đang hợp hoan.
Huyền Tụng lại giới thiệu lần nữa: "Rượu gạo dùng để chúc phúc, gạo tẻ có nghĩa chăm lo ăn uống.


Linh đang này là ta tự mình điêu khắc, phía trên là tường vân và rồng."
Cố Kinh Mặc cầm linh đang lên nhìn một chút, nàng rất thích, tinh xảo hơn linh đang của nàng nhiều.
Đinh Du nghe xong hơi nhướng mày, cười nói: "Đúng là dụng tâm.

Có điều bọn ta không biết quy củ Nhân giới, về sau bọn ta phải làm thế nào?"
Giọng của Huyền Tụng không nhanh không chậm: "Lần này tới là muốn hỏi ý nguyện của nhà gái, có đồng ý..."
Lời của hắn còn chưa nói xong, Cố Kinh Mặc liền trả lời: "Tất nhiên đồng ý!"
Huyền Tụng im lặng, ánh mắt ôn nhu: "Ừm."
Đinh Du liếc nhìn Cố Kinh Mặc, cái dáng vẻ sốt ruột muốn xuất giá kia thật không có tiền đồ.
Ma Tôn Ma Môn của bọn họ không biết rụt rè như vậy sao?
Lại đợi một hồi không có phần sau, Đinh Du không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, lại hỏi: "Như vậy đã kết thúc?"
"Ừm, khâu nạp thái xem như kết thúc."
Đinh Du nhìn hai người, cười khổ: "Hai người các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, làm những chuyện này k ích thích người cô đơn thương thế còn chưa khỏi hẳn như ta."
"Ngươi đó, cả trái tim đều trao cho người không đáng, nếu không thì trong một nghìn năm qua đã có thể gặp được một người thật sự yêu ngươi."
"Mấy chuyện ma quỷ này ta nghe chán rồi."
Bên kia Hoàng Đào nhận đôi nhạn trong tay Mộc Ngạn, ôm trong lòng tràn đầy phấn khởi hỏi: "Ma Tôn, là hấp hay là nấu?"
Cố Kinh Mặc cười trả lời: "Cái này phải sống, nuôi lớn đi."
"Ồ..." Hoàng Đào lập tức không có tinh thần, ôm đôi nhạn đi vào sân.
Vũ Kỳ Sâm nhanh chóng tới bên cạnh Hoàng Đào, duỗi tay ôm lấy đôi nhạn: "Ta giúp ngươi cầm, đưa đến đâu?"
"Ta cũng đang tự hỏi." Hoàng Đào có chút buồn rầu: "Thiên Trạch tông chỉ có nơi nuôi linh thú, chúng nó đi vào sẽ thành thức ăn."
"Vậy thì tìm một cái lồ ng đi." Nói xong quay đầu dặn dò Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn tới hỗ trợ bày trận, nhốt chim nhạn ở bên trong nuôi nấng.

Bên kia bận rộn, Cố Kinh Mặc lại có chút không biết làm thế nào, nhỏ giọng hỏi: "Ta nên mời các ngươi vào ngồi một chút không?"
Lý Từ Vân lại là người đầu tiên trả lời: "Vãn bối rất muốn vào xem Thiên Trạch tông một chút, nghe nói Thiên Trạch tông rất rộng lớn."
"Đó là đương nhiên, Thiên Trạch tông vơ vét không ít tiền tài, đều dùng để xây dựng môn phái." Cố Kinh Mặc nói xong lại đi tới bên cạnh Lý Từ Vân: "Có điều ngươi cẩn thận chút, Đinh Du thích nhất là tìm nam tu tuấn tú phong lưu một đêm, rất dễ để mắt tới ngươi."
Nam Tri Nhân ở gần đó, nghe thấy nội dung nói chuyện của hai người thì mím môi nhìn thoáng qua hai người họ, nhưng rất nhanh nhìn sang nơi khác.
Lý Từ Vân lại cười lắc đầu: "Không không không, vãn bối e là sẽ phi thăng sau đại hôn của hai người, cho nên sẽ không vướng bận tình cảm ở nhân gian."
Cố Kinh Mặc cũng không nhiều lời, chỉ nhìn hai sư huynh muội này cười.
Có chút ý tứ.
Đoàn người đến chính điện của Thiên Trạch tông, Huyền Tụng ngồi xuống, sau đó nói: "Kinh Mặc, nàng nói sinh thần bát tự của nàng cho ta nghe."
Cố Kinh Mặc lập tức nói ra, lại hỏi: "Ta tuổi ngọ, chàng tuổi gì?"
Huyền Tụng dường như không nghe thấy, chỉ viết sinh thần bát tự của hai người lên một tờ giấy đỏ, bấm ngón tay tính.
Lý Từ Vân tiến tới nhìn ngày sinh của Huyền Tụng, bấm đốt ngón tay một phen sau đó báo lại: "Chó."
"Hửm?" Cố Kinh Mặc mới đầu không hiểu.
"Sư phụ ta tuổi chó."
"À, rất hợp."
Huyền Tụng không vui giương mắt nhìn Cố Kinh Mặc, lại nghe Cố Kinh Mặc giải thích: "Con giáp của chúng ta rất hợp."
"Ừm, ta tính cũng vậy, không có vấn đề gì, khi ta trở về lại phái hai người họ đưa hết tam thư lục lễ tới, trong thời gian này nàng có thể tiếp tục chọn đồ cưới, về sau còn có vấn đề gì thì đều có thể đến hỏi ta."
Cố Kinh Mặc nhìn hắn sửa sang lại giấy đỏ viết bát tự, nhỏ giọng hỏi: "Vậy khi nào chàng lại đến gặp ta?"
"Nếu nàng nhớ ta..."
"Bây giờ đã nhớ."
"Vậy ta ở thêm mấy ngày."
Cố Kinh Mặc lập tức nở nụ cười.

Đinh Du chống eo nhìn một hồi, đột nhiên thấy bực mình, dứt khoát quay người đi ra ngoài: "Còn để ta nhìn cảnh tượng buồn nôn này nữa, cẩn thận ta nhấn chìm Thiên Trạch tông.

Tiểu Tu Nhi, chúng ta đi."
Đinh Tu vốn ngồi như pho tượng sẵn sàng chờ lệnh, nghe thấy mệnh lệnh của Đinh Du đứng

dậy nhảy đến bên cạnh Đinh Du đi theo Đinh Du ra ngoài.
Hai người đang định rời khỏi Thiên Trạch tông, lại nhìn thấy mấy vị cung chủ khí thế hung hăng đi tới, Đinh Du lại cảm thấy hứng thú dừng bước.
Đinh Tu cũng không vội, vẫn đứng bên cạnh Đinh Du đợi nàng.
Nghê Diện Đà Đà dẫn đầu mấy vị cung chủ, đi đường cuộn gió tiến vào chính điện của Thiên Trạch tông.
Sau khi vào trong, Nghê Diện Đà Đà liền đánh mạnh quải trượng xuống đất, nói: "Chúng ta không đồng ý vụ hôn nhân này."
Huyền Tụng nghe thấy lời này, cất giấy đỏ vào, ngước mắt nhìn về phía bọn họ, cũng không lo lắng hỏi Cố Kinh Mặc: "Ở Ma môn gặp phải loại chuyện này thì thường xử lý như thế nào?"
"Đánh." Cố Kinh Mặc không để ý chút nào nhấc chân bắt chéo, trả lời nhẹ nhàng: "Chàng đánh đến khi bọn họ sợ hãi thì bọn họ chỉ có thể đồng ý thôi.

Ở Ma môn, thực lực là tối thượng, hôn sự cũng như thế."
Huyền Tụng gật đầu, lúc đứng dậy đi qua còn sửa soạn lại ống tay áo, thản nhiên hỏi: "Ta thật sự không quen thuộc với quy tắc của Ma môn, không biết chư vị muốn cùng tiến lên, hay là từng người khiêu chiến với ta?"
Nghê Diện Đà Đà không nghĩ tới Huyền Tụng sẽ trả lời thẳng thừng như vậy, dựa theo phong cách hành sự của tu giả chính phái, không phải nên đàm phán với bọn họ trước sao, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, sao Huyền Tụng lại không làm vậy?
Huyền Tụng còn tưởng là cách hỏi của mình không đúng, vì thế lại hỏi: "Là hoàn cảnh không thích hợp sao? Chúng ta cần phải đến sân bãi chuyên dùng để đấu pháp ư? Hay là ta cần phải hỏi ngày đấu pháp trước? Lúc đấu pháp có gì cấm kỵ không?"
Cố Kinh Mặc thay những người kia trả lời: "Không có quá nhiều quy củ, đừng đánh chết là được, nếu không thì đêm trước hôn lễ còn phải làm tang lễ cho bọn họ."
"Được, ta hiểu rồi."
Sau khi Nghê Diện Đà Đà nhìn quanh một chút, cuối cùng cao giọng trả lời: "Ngươi là người Ma Tôn yêu, chúng ta đương nhiên sẽ không ức hiếp ngươi, cho nên chúng ta quyết định cùng lúc khiêu chiến với ngươi, có thể nhường ngươi chọn nơi đấu pháp."
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng cười của Đinh Du, hắn lập tức không vui mà nói: "Lão hủ lớn tuổi rồi!"
"Ngươi có thể lớn tuổi hơn hắn sao?" Đinh Du chỉ vào Huyền Tụng hỏi.
Nghê Diện Đà Đà xác thực không trả lời được, chần chừ một lúc, khô khốc mà nói: "Đã quyết định như vậy rồi."
Đinh Du thở dài: "Ta không đành lòng nhìn, nếu bảy người các ngươi cùng tiến lên mà còn thua, vậy cũng thật quá mất mặt."
"Làm sao có thể?!" Nghê Diện Đà Đà tức giận đến mức chạy ra ngoài lý luận với Đinh Du: "Lão hủ cũng là Hóa Thần hậu kỳ, mấy vị khác cũng đều tu vi Hóa Thần kỳ."
"Vậy các ngươi cố gắng cho tốt!" Đinh Du cũng không tính là cổ vũ chân thành.
Huyền Tụng nói với Cố Kinh Mặc: "Nàng chọn nơi đấu pháp đi."
Cố Kinh Mặc gật đầu, dẫn bọn họ vào truyền tống trận.

Đinh Du lập tức kéo Đinh Tu tới cùng xem.
Một bên khác ba đồ tôn vô cùng xoắn xuýt, Mộc Ngạn nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta nên đi theo sao?"
Hoàng Đào trả lời thản nhiên: "Vẫn là thôi đi, bằng không thì còn phải bố trí riêng cho chúng ta mấy cái kết giới phòng hộ."
Nói xong dẫn ba người họ vào Thiên Điện ngồi, lấy trà cụ ra châm trà đồng thời hỏi: "Các ngươi muốn uống trà không?"
Vũ Kỳ Sâm tiếp nhận chén trà, ôn nhu nói: "Cám ơn."
Lúc này, bên ngoài Thiên Trạch tông truyền đến tiếng đấu pháp, oanh thiên động địa, mặt bàn cũng chấn động.
Hoàng Đào bà ba đệ tử cùng nhau uống trà, dáng vẻ vân đạm phong kinh, hoàn toàn không thèm để ý động tĩnh bên ngoài.
Vũ Kỳ Sâm hiếu kì hỏi Hoàng Đào: "Ngươi không lo lắng an nguy của bọn họ sao?"
Hoàng Đào lắc đầu: "Ma Tôn lúc nào cũng đánh nhau, cho tới bây giờ cũng chưa từng thua, hơn nữa, ta có lo lắng thì cũng có ích lợi gì đâu? Nếu là chuyện Ma Tôn cũng không giải quyết được, ta sốt ruột cũng vô ích.

Cho nên cho tới nay ta đều lấy việc không gây thêm phiền phức cho nàng làm trọng tâm, nàng nói gì ta cũng nghe theo."
"Trách không được Ma Tôn thích ngươi."
Hoàng Đào đột nhiên nở nụ cười: "Với lại các ngươi yên tâm đi, nếu như Huyền Tụng đánh không lại, Ma Tôn nhất định sẽ lén hỗ trợ."
Minh Dĩ Mạn bưng chén trà, ngửi hương trà hỏi: "Thái độ của tu giả Ma môn đối với hôn sự của hai người họ như thế nào, đều phản đối sao?"
Hoàng Đào ngây thơ trả lời: "Không phải nha! Bọn họ đều cảm thấy Ma Tôn thật lợi hại, đến Già Cảnh thiên tôn cũng có thể tóm được, không hổ là Ma Tôn."
Minh Dĩ Mạn không hiểu: "Vậy mấy vị kia vì sao còn không đồng ý?"
Hoàng Đào: "À, bọn họ muốn Ma Tôn cưới Huyền Tụng về, chứ không phải gả đi, cho nên hôm nay mới náo loạn.

Trong khái niệm của bọn họ, Ma Tôn của bọn họ cướp được đệ nhất mỹ nam của Tiên giới về thì coi như là Ma môn thắng!"
Minh Dĩ Mạn: "Cái này..."
Hoàng Đào lại thở dài: "Ôi, tiếc là Ma Tôn trưởng thành rồi, không quản được nữa, tim cũng bay đến chỗ Huyền Tụng."
Vũ Kỳ Sâm trơ mắt nhìn một tòa tháp cao đổ sụp, tu giả Ma môn thấy cũng không kinh ngạc lắm, mà lại ồn ào: "Uầy, tháp cũng sập, đánh thật kịch liệt."
Tựa hồ đã nhìn nhiều thành quen.
Hoàng Đào ung dung uống một ngụm trà: "Hôm nay Ma môn sẽ vô cùng huyên náo rồi...".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện