Hôn lễ chuẩn bị mất hơn hai tháng.
Ngày thành thân, tam giới đều có tuyết, bông tuyết lớn phủ trắng một vùng.
Bên trong Thiên Trạch tông treo đầy lụa đỏ, trên lụa đọng một lớp tuyết mỏng, phảng phất trong mai trắng tô điểm thêm hoa đào.
Trong sân các tu giả bận rộn, trên nền tuyết trắng toát đầu dấu chân.
Một trận gió mát thổi qua nhè nhẹ, thổi tuyết trùm lên phía trên dấu chân, lưu lại lớp trắng nhàn nhạt.
Cố Kinh Mặc ngồi trước gương đồng trong động phủ, Đinh Du tự tay giúp nàng trang điểm.
Nàng nhìn mình trong gương một hồi, lại nhìn y phục của mình, trông khá là khẩn trương.
Lần đầu tiên thành thân, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
Đinh Du nâng cằm của Cố Kinh Mặc lên hỏi: "Sau khi ngươi thành thân sẽ ở lại Duyên Yên các sao?"
"Có lẽ sẽ phải ở lại đó một thời gian, dù sao sau khi thành thân bọn ta sẽ đi tìm thuốc, có một thời gian sau đó thực lực của ta không đủ, ở Ma môn người muốn giết ta soán vị quá nhiều, chỉ có thể tạm thời ở bên cạnh Huyền Tụng."
"Ta đang nghĩ sau khi ngươi đi, Ma môn liệu có đại loạn hay không?"
"Ngươi giúp ta trông coi đi."
Đinh Du dứt khoát vứt son phấn sang một bên: "Ta chỉ là Quỷ Vương mà thôi, ngày bình thường còn phải quỳ trước ngươi, bây giờ còn muốn ta giúp ngươi xử lý mấy chuyện này?"
"Không phải ngươi đã quen từ lâu rồi sao? Nói mới nhớ, Tiên Đô các ngươi định xử lý như thế nào?"
"Ta bóp nát hồn phách của cẩu nam nhân kia, đợi chuyện của ngươi ổn thỏa, ta sẽ tới giết."
"Nên giết!" Cố Kinh Mặc vỗ đùi: "Nếu ngươi có thể chờ thì đợi tu vi của ta khôi phục sẽ đi cùng ngươi."
"Ngươi không cần tới, ngươi cùng lão thiên tôn của ngươi cứ tình chàng ý thiếp đi."
Cố Kinh Mặc nhìn Đinh Du không ngừng cười.
Nàng biết, nếu Đinh Du đã diệt hồn phách của nam nhân kia có nghĩa là Đinh Du đã triệt để buông bỏ.
Đợi Đinh Du khôi phục thêm vài năm, có lẽ sẽ càng hiên ngang hơn, nàng mừng cho Đinh Du từ đáy lòng.
Lúc này, Hoàng Đào cầm theo một cái lồ ng đèn con thỏ đi đến, nói: "Ma Tôn, người của Duyên Yên các đến thúc giục."
Cố Kinh Mặc nhanh chóng lấy quạt tròn ra che trước mặt: "Nhanh như vậy đã đến?"
"Đúng thế, mấy người Đà Đà muốn cùng chính phái đấu pháp mới mở cửa."
"Thua nhiều lần như vậy còn muốn khiêu khích, hôm nay đông người như vậy là muốn vứt mặt mũi của Thiên Trạch tông đi sao? Không được, ta tự mình ra tay."
Đinh Du đè Cố Kinh Mặc xuống nói: "Ngay thành thân mà đánh nhau với người đón dâu, tân nương tử như ngươi cũng thật đặc biệt.
Để ta phái Tiểu Tu Nhi tới."
"Bọn họ phái ai vậy?"
Hoàng Đào cầm lồ ng đèn rời phòng xem một hồi, mới nói: "Là Nam Tri Nhân."
"À." Cố Kinh Mặc lại lần nữa ngồi xuống, thực lực của hai người bọn họ cũng tương đương.
Chờ khoảng một chén trà thì hai người cũng luận bàn xong, xem như ngang tay.
Tu giả Thiên Trạch tông cuối cùng cũng mở cửa để Huyền Tụng đi vào.
Cố Kinh Mặc ngồi ở trong phòng, giơ quạt tròn che trước mặt.
Nàng từ góc quạt nhìn thấy Huyền Tụng đã dẫn hai tên đệ tử đến nhưng chưa lại đây, nhịn không được hạ quạt tròn xuống nhìn thoáng qua, trong nháy mắt liền cùng Huyền Tụng bốn mắt nhìn nhau.
Huyền Tụng đang nhìn dáng vẻ Cố Kinh Mặc đội mũ phượng, mặc hỉ phục, có điều mới nhìn có một lát, tân nương của hắn liền sốt ruột.
"Chúng ta đi thôi." Huyền Tụng nói.
Lý Từ Vân liền bưng một cái khay tới, trên khay có đặt một sợi dây, trên dây buộc hai cái linh đang, Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc mỗi người nắm một đầu.
Đây là quy củ đại điển của Tu Chân giới, cả đường đi hai người đều phải nắm sợi dây này, đến Duyên Yên các cũng không được bỏ ra.
Một tay nàng giữ quạt tròn, một tay nắm dây đỏ đi theo Huyền Tụng ra khỏi Thiên Trạch tông.
Trên đường đi, có người hướng hai người họ rải cánh hoa.
Hoa trong mùa đông cũng không dễ tìm, thứ trân quý như vậy vào lúc này cũng có vẻ không quý giá đến vậy, rải đến khắp nơi ngập hương hoa.
Cố Kinh Mặc theo Huyền Tụng đến trước kiệu, hiếm khi lại bước lên kiệu nề nếp như vậy, nàng ngồi trong kiệu nhìn dây đỏ vẫn đang cầm trong tay, bên kia Huyền Tụng đã ngồi lên lưng Bạch Hổ.
Huyền Tụng cưỡi Bạch Hổ tiến lên phía trước, kiệu của Cố Kinh Mặc ở phía sau.
Người khiêng kiệu là tu giả Duyên Yên các, đều có tu vi Kim Đan kỳ, bọn họ đều được chọn lựa kỹ càng, tướng mạo xuất sắc, chiều cao cũng không chênh lệch nhiều, nâng kiệu rất ổn.
Đinh Du ngồi ở pháp khí phi hành phía sau kiệu của Cố Kinh Mặc, cùng hàng với nàng là Lý Từ Vân.
Lý Từ Vân thấy Đinh Du nhìn sang, còn khách khí hành lễ.
Đinh Du không để ý tới, tay đặt lên tay vịn của pháp khí, chân bắt chéo, cằm hơi hất, khí thế tràn đầy.
Mấy người Nghê Diện Đà Đà cũng lần lượt ngồi ở pháp khí phi hành phía sau.
Hoàng Đào bối phận thấp, nhưng vị trí của pháp khí lại rất cao.
Không biết nàng lấy được cái lồ ng đèn con thỏ ở đâu, vô cùng thích thú, vẫn luôn cầm theo, vui vẻ phấn chấn lên pháp khí, mặt tươi cười nhìn quanh trái phải.
Hôm nay nàng theo bên người Cố Kinh Mặc nên cũng mặc váy đỏ, trên đầu búi hai búi tóc nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Nàng quay đầu lại nhìn thấy Vân Túc Nịnh ở cách đó không xa, nhấc lồ ng đèn lên lắc lắc với hắn cho đến khi Vân Túc Nịnh tươi cười đáp lại.
Đội ngũ đón dâu trùng điệp xuất phát.
Các đệ tử Duyên Yên các hôm nay mặc trang phục chính thức, tất cả đều mặc y phục màu lam nhạt, có điểm xuyết chút màu trắng.
Tóc tai hợp quy củ, dùng cùng loại trâm gài tóc, đi ở bên phải đội ngũ đón dâu.
Môn nhân Thiên Trạch tông thì mặc bọn pháp y màu đen, mặc dù kiểu dáng, tóc tai không thống nhất, nhưng cũng có màu giống nhau, đi ở bên trái đội ngũ.
Từ xa nhìn lại, liền thấy hai nhóm người phong cách khác nhau miễn cưỡng đi trong một đội ngũ.
Trên đường đi, ánh mắt của hai phe còn phân cao thấp với nhau, khí thế cũng không bên nào chịu thua.
Đội ngũ của Duyên Yên các chỉnh tề, còn bên Thiên Trạch tông khá là phân tán, còn có một số người ngồi pháp khí, linh thú không đồng nhất.
Có điều, đây đã là ngày môn nhân của Thiên Trạch tông quy củ nhất rồi.
Trên đường đi tuyết trắng mênh mông, băng phong tám vạn dặm.
Tuyết chưa rơi xuống đội ngũ đã lệch sang nơi khác, hiển nhiên là có tu giả đang kiểm soát.
Tuyết trắng bao trùm con đường mà kiệu đỏ đi qua.
Tu giả khiêng kiệu dưới chân đạp trên tường vân, tốc độ không nhanh không chậm.
Trên đường đi, đội ngũ dừng lại một lát, Hoàng Đào liền đi tra xét, không bao lâu đã chạy về bẩm báo: "Ma Tôn, phía trước có một nhóm chặn xe lại, muốn chúng ta bỏ tiền mua đường."
Cố Kinh Mặc không khỏi kinh ngạc: "Ăn cướp dám đánh tới trên đầu ta? Để ta cướp bọn chúng!"
Huyền Tụng cũng không để ý: "Đây là tập tục, không cần thiết, thưởng bọn họ chút bạc đi."
Nhóm người ở phía trước chặn đường, mỗi người đều nhận được tiền đồng, số lượng còn không ít.
Nhưng bọn họ quay sang nhìn nhau, cái này đúng là dựa theo quy củ của Nhân giới mà cho, chỉ là ở Tu Chân giới sao không cho linh thạch mà cho tiền đồng, bọn họ lấy để trưng sao?
Có điều lúc này bọn họ chỉ có thể tránh đường không cản trở nữa, bằng không thì rất dễ bị Ma Tôn thiêu.
Trên đường đi có không ít tu giả vây xem, nhìn thấy kiệu của Ma Tôn đi tới chỗ bọn họ thì sẽ quỳ lạy hành lễ.
Đoạn đường này tu giả quỳ lạy đông đảo, khiến đội ngũ đón dâu của Duyên Yên các khiếp sợ không thôi.
Đây chính là phô trương của Ma Tôn Ma môn sao?
Hai nhóm người có cảm giác tương phản cực mạnh lại hài hòa đi qua đia giới Ma môn tiến vào Tiên giới.
Đợi khi vào địa giới Tiên giới, vẫn nhìn thấy tu giả ven đường đông đảo.
Tiểu môn phái không có tư cách vào Duyên Yên các, hay là tán tu giang hồ, giờ