Ngày Oleg trở về, căn cứ quân sự đang tiến hành dọn dẹp hàng tháng.
Euler bị lôi đến nhà kho tầng hai chuyển đồ, vô tình phát hiện ra ổ chuột khiến cậu sợ giật nảy mình, cầm chổi lúng ta lúng túng không dám nhúc nhích.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Chỉ là mấy con chuột thôi, có cần sợ tới thế không.” Tân binh cười nhạo cậu, cầm chổi phang chết tươi con chuột mẹ, khiến đám chuột con hoảng hốt chạy loạn.
Tên lính đùa giỡn, giẫm chết từng con một.
Euler tái mặt còn cứng miệng, “Không phải sợ mà không ngờ nơi này có chuột.”
Mấy tên tân binh tiếp tục cười nhạo cậu, “Không có chuột ở Afghanistan? Chúng ở khắp mọi nơi.”
“Sau khi tới đây còn chưa thấy con nào, mấy con mèo con chó còn hiếm nữa là.
“
“Ai có thời gian nuôi chó mèo trong thời chiến? “
“Mấy lá cở nhỏ này để lát nữa treo lên hả?” Euler chuyển đề tài, kéo lá cờ nhỏ cũ trong rương ra.
Tân binh gật đầu, “Ờ, năm nào cũng treo.
Lát nữa cậu treo lên đi, cẩn thận đấy.”
Euler líu lưỡi, “Tôi…”
“Cậu sợ chuột mà cũng sợ độ cao luôn à?”
“Không phải, treo kiểu gì? “
“Ngay bên cạnh cửa sổ, có tay cầm nhỏ đấy, móc một cái là treo được rồi, không phải à?”
Euler chạy về nhà kho mở cửa sổ, thấy hơi hoảng hốt, nhưng lúc cậu quay đầu lại kia thì tân binh kia đã biến mất tăm.
Cậu gãi đầu vò tai không biết nên làm sao, thì nghe bên ngoài có người hô, “Nhìn kìa! Quay về rồi! Sớm vậy! Không phải mất cả tuần nữa sao!”
Tim Euler đập mạnh, cậu rướn cổ lên, bởi vì gấp quá nên hơi đau.
Nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một chiếc xe xuất hiện trên bình nguyên, đang đi ngược sáng.
Mặt trời chỉ cách đường chân trời bằng một đốt ngón tay, những bức tưởng cổ đổ nát của Kabul trông như một người khổng lồ bị quá khứ bỏ lại.
Hình dáng đổ nát của nó tắm mình trong ánh sáng mờ ảo cảu bầu trời, như thể bất cứ lúc nào cũng bị dòng mây cuốn bay mất, bầy thú sắt xám khát khô nghiền qua khoảng trống kia, bỏ lại nó phía xa.
Euler ném lá cờ nhỏ trong tay, chạy về phía cửa quân doanh nhanh nhất có thể.
Linh gác đã nhận được tin báo, huýt sáo với hắn một cách thích thú, “Đến lúc ăn mừng rồi!”
Euler nhoẻn miệng cười, thậm chí còn không thèm trả lời, cậu cảm thấy mình sẽ trở thành một phần của bức tường đó nhử thể cậu đã chờ cả đời.
Oleg mở nắp xe ra nhảy đến trước mặt cậu, cời kính râm rồi vuốt tóc cậu,, “Vất vả rồi.”
Hốc mắt Euler lập tức đỏ lên, cậu cúi đầu cắn môi, nhẹ giọng nói, “Cám ơn anh.”
Oleg thấy cậu hơi rám nắng chút, lại còn hơi gầy nhưng trông tươi tỉnh trước hắn rời đi.
Hắn biết Euler có thẻ thích nghi được, nhưng quá trình này không hề dễ dàng, hắn cười nghiêng ngả, nói với giọng mệt mỏi, “Giờ không phải là lúc nói cám ơn, cưng à, đi tắm với anh.” Hắm ôm lấy đôi vai nhỏ gầy của Euler và dẫn người lên lầu.
Euler bước vào cửa phòng lấy khăn mặt cho hắn, Oleg ở phía sau kéo tay cậu, ấn cấu lên tường hôn.
“A!” Euler hơi vùng vẫy, hát tung chậu rửa mặt khiến cậu sợ tới mức không dám động đậy, ngoan ngoãn mở miệng ra.
Oleg lui ra một chút, véo môi cậu, miệng nói lời trêu đùa, “Người lính còn sống sót trở về xứng đáng nhận phần thưởng, nhưng không được tham, hửm?”
Mặt Euler đỏ như gấc, lông mi của cậu cọ nhè nhẹ lên chóp mũi Oleg, cso thể cảm giác được hơi thở của người đàn ông mang theo cái nóng hừng hực của sa mạc.
Oleg ném khăm mặt trên tay cậu, nắm lấy tay cậu vòng qua cổ mình, cúi đầu hôn lên môi Euler, cạ cạ vào cằm Euler, rất khiêu khích, hấp dẫn, nhưng động tác trên miệng thì mạnh bạo vô cùng.
Euler chỉ cảm thấy môi mình bị hút đến phát đau, đầu lưỡi xa lạ thô bạo tiến vào, dùng nó cọ cọ nướu răng cậu, liếm chân răng cậu khiến miệng cậu đau rát cậu chịu không nổi muốn tránh đi.
Đầu lưỡi bị bắt lai, Oleg mạnh mẽ hút nó.
Cậu rên rỉ, cảm thấy bộ phận dưới thắt lưng mềm nhũn cả.
Người đàn ông dùng một tay giữ hông cậu, và dùng tay kia vây chặt cậu trong vòng ôm của mình.
“Oleg…” Đôi mắt tràn ngập hơi nước của cậu vô tội và đáng thương.
Oleg đắc ý cười, liếm vành tai cậu, dùng đầu lưỡi cuốn vành tai vào trong miệng ngậm đùa, “Cưng à, em thật đẹp.” Bàn tay hắn vói vào quần Yurra, một cảm giác đã mất từ lâu trở lại trên tay hắn, hắn thở dài thỏa mãn.
Euler nhẹ nhàng đẩy hắn, “Đừng…”
“Đừng cái gì? Hửm?”
“Đừng làm vậy.” Euler quay mặt lại, “Em… Anh đi tắm đi.”
Oleg không ép cậu, chỉ nghĩ cậu thật đáng yêu.
Con chưa thỏa mãn đã để lại dấu hôn trên cổ cậu, huýt sáo, vô cùng sảng khoái nhặt khăn tắm trên sàn đi tắm rửa.
Euler ở bên ngoài sắp xếp balo cho hắn, trong đó có tất cả mọi thứ, ngoài quần áo, vũ khí phòng thân, dụng cụ sinh tồn, thuốc và vài thứ kỳ quái khác, chẳng hạn như nước hoa phụ nữ, túi kim tuyết, tất của trẻ em (một chiếc), còn có một túi vải nhỏ, ngửi thơm thơm, không biết là cái gì.
“Là hạt giống.” Oleg đi ra vắt khăn quanh người.
Euler không thấy lạ, Oleg cũng từng thích cái này lúc còn đi học.
Oleg trông mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, hắn như một con hổ vậy.
Euler nhìn chằm chằm vào cơ thể săn chắc của hắn.
Oleg ngồi ở mép giường, mở chiếc túi vải thơm kia ra, đổ một nắm hạt màu nâu.
Hạt rất nhỏ, lớp ngoài nhẵn bóng, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào thanh mát, “Đây là hạt giống của một loại cây ở Afghanistan, tôi cũng không biết tên gì, mọc trong nước, thân cây dài, cành lá mảnh khảnh, màu xám lam không bắt mắt, nhưng quả của nó đồng thời cũng là hạt giống rất thơm, cực dễ ngửi.
Mấy cô gái nhỏ của bọn anh ở đây dùng cái này để xông khói vào chăn và quần áo.”
Euler cầm hạt giống trong tay, “Trồng trên đất khô cũng sống được à?”
“Afghanistan thiếu nước, em lãng phí nước để trồng cây sẽ khiến mọi người tức giận đấy.” Oleg cười đùa cậu, khép tay lại, “Hái một ít cho em chơi đấy, anh nhớ hồi trước em thích trồng mấy loại hoa cỏ này.”
Euler cất túi vải nhỏ đi tìm quần áo cho hắn, “Vậy thì để xông quần áo đi.” Oleg cầm lấy quần áo trong tay cậu mặc vào, ôm cậu từ phái sau, nhẹ nhàng ngừi mùi hương trên cổ cậu.
“Vất vả cho em rồi.”
Động tác trên tay Euler dừng lại, “Không sao, em chỉ làm chút chuyện vặt thôi.”
“Không ai làm khó em chứ?”
Euler lắc đầu, đúng là có một số khó khăn trong việc hòa nhập với môi trường và đám đông, nhưng tất cả đều có thể vượt qua được.
Cậu có một tháng trọn vẹn, ở trong căn cứ viết rất nhiều, có rất nhiều cuộc phỏng vấn và hình ảnh, học một số câu nói thông dụng của Afghanistan.
Hơn nữa chuẩn bị học chuyên sâu ngôn ngữ này hơn, để thuận tiện cho việc đọc tài liệu và giao tiếp với mọi người.
Cậu lật lật sổ ghi chép của mình, trên đó liệt kê rất nhiều chuyện, việc chưa được đánh dấu là việc chưa làm, kế hoạch rất chi tiết và thực tế.
“Sasha dạy em một chút tiếng Afghanistan, hàng ngày chào hỏi mọi người hoặc hỏi đường, đi mua sắm.” Cậu trả lời, “Ngữ pháp có hơi lạ, không giống với chúng ta, phát âm không quen lắm.
Nhưng rất thú vị.
Bây giờ em có rất nhiều tài liệu tiếng Afghanistan cần đọc, nên đã tìm phụ tá của anh mượn cuốn từ điển, mỗi ngày cũng dịch một ít.”
Oleg nhẹ nhàng tựa đầu lên vai câu, thực ra hắn chẳng có chút hứng thú nào với máy chuyện này, chỉ cảm thấy vui khi nghe cậu nói chuyện.
Euler quay đầu lại nhìn hắn, cho hắn xem đống ghi chú lộn xộn trong sổ tay, thư, ảnh chụp, “Thực ra không vất vả lắm, chỉ cần kiên nhẫn tiếp xúc với những người này, mà mấy binh lính của anh cũng không khó nói chuyện đâu.
Buổi sáng em cùng chạy bộ với bọn họ, mấy tên lớn hơn thì hơi khó lừa.” Nói đến đây thì cậu cười rộ lên, tràn đầy tự tin nói, “Hay anh tưởng truyền thông chỉ toàn dựa vào bút kiếm cơm thôi hả?”
Oleg thích nụ cười của cậu, hôn lên mặt cậu, “Chuyện của Viktor đã kết thúc, hai ngày nữa gọi điện thoại cho tổng biên tập của em đi, xem ông ta sắp xếp ra sao.
Nếu có thể xin