Vợ của Khwaja là con gái của một vị tướng Afghanistan.
Cô có gò má cao, khuôn miệng rộng và không có lông mày, đây là cơn ác mộng đối với một quốc gia coi trọng lông mày.
Vì vậy, khi cô lớn lên, một trong những điều quan trọng nhất cô làm chính là đi xăm lông mày, nhưng cái thứ nhân tạo ấy còn kém xa so với đôi mày tự nhiên.
Thậm chí nó còn tồi tệ hơn sau khi xăm, hai mảng đen lông mày của cô khiến khuôn mặt càng thêm thô kệch.
Người khác vừa nhìn thấy cô sẽ để ý tới đôi lông mày kỳ quái của cô trước.
Có lẽ để bù đắp cho “khiếm khuyết bẩm sinh”, ông trời đã ban tặng cho cô một nhân cách phi thường và một tài năng tuyệt vời trong một số lĩnh vực chuyên môn.
Cô có trình độ học vấn cao, thông thạo bốn thứ tiếng, có kiến thức tốt về lịch sử địa lý nhân văn của Afghanistan, đồng thời có kỹ năng tốt trong việc nghiên cứu tôn giáo.
Năm 15 tuổi, cô được các trường cao đẳng và đại học ở Đức để ý và mời nhập học.
Vì vậy, cô đã đến Tây Âu một mình để hoàn hoàn thành bằng tiến sĩ nhân chủng học tôn giáo và trở về quê hường với tư cách là chuyên gia trẻ nhất trong lĩnh vực Hồi giáo ở Afghanistan.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy người phụ nữ này, Akaj biết cô không phải là người bình thường, chỉ tiếc rằng cuối cùng cô cũng không thoát khỏi nanh vuốt của Khwaja.
Năm đó Khwaja là quý tộc sa sút sau sự sụp đổ cảu hệ thống đế quốc, gia tộc của Khwaka đã mất đi tước vị quý tộc cao quý, chỉ để lại văn hóa và cách nuôi dạy được thừa hưởng từ giới quý tộc.
Đến thế hệ của Khwaja, đất nước đã chìm trong chiến tranh nhiều năm liền và gia đình đã chuyển thành lãnh chúa.
Khwaja đã gia tăng nhiều tài sản chiến tranh và tích lũy được vốn liếng phong phú, vững chắc.
Gã gặp Gusi ba tháng và cầu hôn cô.
Mang theo một khoản hồi môn cầu hôn kếch xù và nhận được sự tán thưởng cùng ủng hộ của vị tướng quân kia.
Gusi là một người phụ nữ giạn dị, không ăn mặc hoa hòe.
Cô quen thuộc với tôn giáo, quen thuộc với văn học, quen thuộc với Afghanistan, hoặc không hiểu chính trị.
Khwaja muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, phải có tư chất, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ quý tộc, muốn cô chẳng khác gì như một vật trang trí.
Akaj theo Khwaja xuống cầu thang và gặp Gusi trong phòng ăn lộng lẫy.
Cô mặc một chiếc váy đen đoan trang giảm dị, góc váy thêu những bông hoa nhỏ màu trắng, cô bỏ khăn xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.
Nom cô bị xuống tinh thần rất nhiều, với những vệt thâm đen sâu hoắm dưới mắt.
Akaj thở dài trong lòng, cậu thương hại người phụ nữ này, nhưng cũng cảm thấy cô rất may mắn.
Kết hôn với Khwaka chắc chắn là một trải nghiệm khủng khiếp đối với cuộc đời cô, nhưng sau cùng thì cô cũng có quyền rời đi.
“Xin chào, Akaj.” Cô cố gắng kiềm giọng.
Akaj bước tới, nâng tay cô và hôn lên mu bàn tay, “Xin chào bà.”
Ánh mắt buồn sâu của Gusi rời vào mu bàn tay mình, cô khẽ thở dài rồi nhìn về phía chồng, “Tôi chỉ đến ký tên thôi.
Sau khi hợp đồng được xử lý xong, tôi sẽ đặt vé máy bay vào buổi tối.”
Khwaja gật đầu, gọi quản gia cầm tài liệu tới, “Định đi đâu?”
Cô trả lời, “Trở về Đức.
Đại học Munich quyết định mời tôi làm giáo sư.
”
Khwaja ngồi đối diện cô, giải thích các điều khoản của hợp đồng, “Việc thanh lý tài sản đều nằm ở phụ lục, em xem có cần bổ sung thêm điều khoản nào không.
Một số tài liệu chuyển nhượng bất động sản lớn nằm ở phía sau…”
Gusi ngắt lời gã, “Anh giữ lại đi, dù sao đối với tôi cũng vô dụng.
Ba tôi không thiếu mấy thứ nhỏ nhặt này.” Cô ấy dứt khoát ký vào đơn ly hôn, “Tôi có thể tự nuôi sống bản thân, không sao đâu.”
Khwaja không miễn cưỡng cô nữa, “Vậy làm theo ý em đi.”
Gusi đưa lại hợp đồng cho quản gia, cô nhìn Akaj với vẻ mặt phức tạp, “Nếu không có Akaj, anh sẽ yêu tôi chứ?” “Không.” Khwaja nói, “Tôi không thích phụ nữ.
Tôi xin lỗi, Gusi.”
Gusi gật đầu, “Tôi hiểu rồi.” Cô đứng dậy và đến gần Akaj, nhìn cậu thật sâu, “Ước mơ lớn nhất của thời trẻ của tôi là được học tập và trở về nước nhà để truyền bá thêm sự sâu sắc của giáo lý Hồi giáo trong nước, phổ biến giáo dục đại học cho phụ nữ.
Không ngờ về nước mình lại rơi vào cuộc hôn nhân sai trái và khiến cuộc sống tôi hoàn toàn trật bánh.
Bây giờ gia đình tôi xấu hổ vfi tôi đã ly hôn, tôi không thể sống được ở Afghanistan, chỉ có thể di cư ra nước ngoài.
Nhưng tôi nghĩ cuộc sống là vậy đấy, mỗi lần bước một bước sai lầm nhưng nó giống như đã được định sẵn, không phải sao? “
Cô nói, “Sau này mọi vấn đề về anh ấy không còn là vấn đề của tôi nữa, tôi được tự do, nhưng cậu thì khác, cậu sẽ không bao giờ được tự do.”
Akaj bị cô nói trúng chỗ hiểm, sắc mặt cậu thoáng cứng đờ.
Gusi nói, “Hãy tự làm điều đi, Akaj.” Cô cúi đầu thật thấp về phía cậu và dứt khoát rời đi.
Bữa tối tương tự không diễn ra tốt đẹp đối với Euler.
Bữa tiệc kỷ niệm trong doanh trại giống như một bữa tiệc đường phố vậy, với rượu, cầ sa, mì trắng và sau đó có người còn gọi xe chở phụ nữ, tất cả đều là vũ công Afghanistan quấn xà rông sáng màu.
Họ buowc vào không bao lâu đã cởi quần áo, không mặc gì dưới váy, để lộ làn da trần trụi màu lúa mạch, trên da còn xăm những hoa văn kỳ lạ táo bạo và quyến rũ.
Trên lưung của một người phụ nữ xăm hình hoa màu đỏ và con rắn lớn quấn quanh màu xanh khoát sâu vào đến khe mông, mông lắc lư như đuôi rắn, khiến Euler trợn mắt há mồm.
Cậu quay đầu tìm Oleg, nhìn thấy người đànoong phóng khoáng thô lỗ kia đang ngồi giữa chiếc ghế sô pha nhỏ, tay chân hắn duối ra ôm bốn cô, uống rượu đến mặt mày hớn hở.
Một cô dùng bộ ngực lớn kẹp điếu thuốc đưa tới, hắn vòng tay kéo eo người ta, vùi đầu vào hai miếng thịt mềm, ngậm thuốc lá, làm cô nàng kia run rẩy bật cười.
Euler trợn trắng mắt, cười lạnh mắng một câu, ngu ngốc.
Cậu tiến lên vỗ vỗ vào khuôn mặt ngốc nghếch của tên cao to kia, “Em ăn no rồi, muốn về nghỉ trước.” Ngụ ý, mẹ nó anh mau đi theo coi.
Oleg híp mắt, gật đầu phất tay, “Được được được, vậy em về nghỉ sớm đi.” Hoàn toàn không có ý định đi theo.
Euler trừng mắt nhìn hắn, trong lòng phát hỏa.
Còn có người đẹp đưa tay về phái cậu cười dụ, nói phương ngữ Afghanistan, cậu nghe không hiểu.
Cậu thở hắt đóng sầm cửa lại và rời khỏi nhà ăn ồn ào.
Bên ngoài hơi se lạnh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở Afghanistan đôi khi có thể xuống rất thấp.
Euler hơi run lên vì bị gió thôi, cậu ôm hai tay nhanh chân chạy về khu ký túc xá.
Mãi không tìm thấy quần áo dài tay, cậu mặc đại áo khoác của Oleg, hơi thở bá đạo lưu lại nơi chóp mũi, cậu hít thật sâu, học theo những tên lính kia châm một điếu thuốc, rít một hơi, cảm giác cũng được lắm.
Vị đắng cháy giữa mông răng nhẹ nhàng tản ra trong không khí, để lại chút dư vị nơi cổ họng.
Mặt trăng ngoài cửa sổ uốn mình thành một cái móc câu, trông rất nhỏ và xa vời vợi.
Ánh đèn thưa thớt, dường như không soi nổi.
Thế giới như một cái bóng chao đảo, chiếu vào lòng Euler.
Euler chưa từng thấy toàn bộ diện mạo của nó, chỉ là trời trăng luân phiên thay đổi, dưới ánh sáng và góc độ khác nhau chụp vài chi tiết nho nhỏ, mỗi lần mỗi khác, luôn cao sâu khó dò.
Sau một thời gian ngắn, ánh sáng bên ngoài trở nên sáng hơn.
Ai đó đốt lửa trại và chơi nhạc.
Các vũ công mặc một chiếc váy dài với dát vàng mỏng vừa hát vừa múa thánh một vòng.
Vong eo uyển chuyển của các cô khiến cho những mảnh vàng trên máy lay động từng nhịp.
Có hai người phụ nữ bắt đầu ca hát,