“Em ấy nói vậy à?”
“Vâng.”
Khwaja đặt tờ báo xuống, cơn buồn ngủ vẫn chưa biến mất khỏi lông mày của gã, khiến vẻ mặt gã trông thư thái thoải mái hơn.
Gã có thói quen thức dậy rất rườm ra và phức tạp, đọc báo chỉ là bước đầu tiên.
Tiếp đó, gã sẽ hút thuốc và ăn sáng, rồi sẽ tập thể dục một tiếng, cuối cùng sẽ cầu nguyện, tụng kinh, nghe giảng, xong mới tính là đã tỉnh táo, rồi mới có thể gặp người khác.
“Vậy để em ấy thêm một tuần đi.” Khwaja bước ra khỏi phòng thay đồ, gã chọn một chiếc cà vạt màu vàng, “Yêu thích những thứ nhỏ bé, bản thân mình còn không biết tự lượng sức còn muốn đi cứu người khác.”
Thư ký đi tới sửa lại cà vạt cho gã, “Từ trước đến nay cậu Akaj vẫn là người như vậy.”
Khwaja cười cười, “Phải.
Vì thế nên tôi rất thích em ấy.”
“Cục trưởng, Đại tướng Vanechka đã đến.”
Khwaja gật đầu, “Nói đại tướng chờ một chút, tôi đến ngay đây.”
Gã xịt một chút nước hoa, cẩn thân lựa chọn đồng hồ đeo tay, cuối cùng chọn một đôi bốt da dài để phối cùng với chiếc quần bó sát.
Xong xuôi, gã đi xuống lầu tiếp khác, đây là vị khách lần đầu tiên đến thăm, Khwaja yêu cầu đổi trà Afghanistan và điểm tâm, “Chắc ngài đã ăn quen bào ngư hải sản rồi, mời đại tướng nếm thử đặc sản Afghanistan, khó lắm mới thưởng thức được tay nghê bình dân như thế, lâu lâu chúng ta cũng cần sống đơn gian một chút.” ‘Vanechka ăn một miếng, rất hài lòng, “Cảm ơn, tôi rất thích.”
“Vậy thì tốt rồi, đại tướng không khách khí.
Cách là người và đạo đãi khách của tôi cũng giống nhau, không chỉ xã giao cho qua chuyện với ngài, mời đại tướng nói thẳng.”
Vanechka cười, “Vậy được, tôi cũng không muốn khách sáo.
Anh là người Najibullah tin tưởng nhất, vậy tôi đến gặp anh thảo luận trước vấn đề này để chuẩn bị cho mọi thứ.”
“Xin mời nói.”
“Chúng tôi nhận được chỉ thị của Tổng Bí thư, đại bộ đội chuẩn bị rút lui.” Tổng bí thư ở đây là đang nói đến Gorbachev, “tất nhiên không phải là một sự rút lui quy mô lớn và ngay lập tức của Liên Xô.
Nhưng để giảm tần suất hoạt động quân sự, chúng tôi sẽ di chuyển theo từng đợt về phía bắc và rút lui từ Kabul qua Baghlan.
Bây giờ không quá hai mươi người trong quân đội biết.
Anh Khwaja, có lẽ anh là người Afghanistan đầu tiên biết.
Tôi không cần phải nói nhiều về tính quan trọng của vấn đề, phải không?”
Khwaja hơi bất ngờ.
Gã không nghĩ Gorbachev lại bị áp lực nặng nề như vậy.
Đi từ phía bắc đến Baghlan sẽ sớm trở thành biên giới của Liên Xô, chỉ thị này về cơ bản không khác gì việc rút quân.
Gã nói, “Có vẻ như những người bạn Liên Xô của chú ta đang gặp khó khăn trong mấy ngày nay.
Tôi sẽ giữ bí mật về vấn đề này, ngài có thể yên tâm.
Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
“Trước tiên, tôi muốn hỏi anh nghĩ sao về Kế hoạch hòa giải quốc gia[1]?”
Khwaja nhướng mày, “Đây là động thái chính trị quan trọng nhất của Tổng Bí thư, đương nhiên tôi hoàn toàn ủng hộ.”
“Không, ý tôi là, anh có nghĩ rằng kế hoạch hòa giải quốc gia sẽ hiệu quả không?”
Khwaja hiểu ý ông ta.
Najibullah không phải là một con rối sẵn sàng sống dưới cái bóng của KGB, và lão muốn thực sự nắm quyền quản lý Afghanistan.
Tham vọng này có thể được thể hiện trong kế hoạch hòa giải quốc gia, nhưng những người Liên Xô bảo thủ sẽ không thích tham vọng của lão.
Họ sợ rằng Najibullah sẽ thực sự tạo điều kiện cho việc hòa giải hoặc thậm chí hợp tác giữa quân chính phủ và quân du kích, và khi đó tình hình sẽ rất bất lợi cho Liên Xô.
“Ban đầu Kế hoạch hòa giải là một ý định tốt, và tôi không chắc liệu nó có hiệu quả hay không.” Khwaja nói, “Tôi không nói điều này một cách chiếu lệ, thưa đị tướng.
Tôi sinh ra ở vùng đất này từ nhỏ, gia tộc tôi đã mất đi danh hiệu cao quý và phải vật lộn để tồn tại để trở thành lãnh đạo của một vùng.
Tôi hiểu rõ quá trình này hơn ngài, về câu chuyện thực tế của các phe phái lớn nhỏ trong phần tử thánh chiến Afghanistan.
Đây không phải là điều mà một kế hoạch hòa giải có thể giải quyết được, Đại tướng, chính phủ hiện đang đối mặt với không chỉ một mà nhiều kẻ thù đang rải rác đầy mưu mô xảo quyệt, tình hình của chúng tôi không lạc quan hơn của ngài.”
Vanechka tạm thời bị gã thuyết phục, “Chúng tôi không quan tâm đến điều đó, tôi quan tâm đến việc một kế hoạch hòa giải có thể đi được bao xa.”
Khwaja nhíu mày.
Gã thoáng suy nghĩ một chút, nói “Ngài có thể nói thẳng ngài cần tôi làm gì.
Nếu muốn tôi can thiệp vào Ủy ban Hòa giải, e rằng chuyện này không dễ dàng.”
“Nếu anh trở thành người đứng đầu thật sự của KHAD thì sao?” Vanechka nói.
Khwaja nheo mắt lại, trong lòng dấy lên hồi cảnh giác.
“Kế hoạch hòa giải đã được Tổng bí thư chấp thuận”, ông Vanechka nói.
“Chúng tôi có thể hiểu rằng tình thế buộc chúng ta phải thể hiện ra động thái nhỏ.
Nhưng gần đây quy mô của cacs lực lượng quân đội chính phủ Afghanistan đang tăng quá nhanh, và cứ theo cái đà này, chúng tôi phải lo lắng xem việc liệu con đường rút lui của mình có an toàn hay không.”
Khwaja đánh cái thót.
Có phải Vanechka đang ám chỉ việc Nạibullah đang lén chiêu quân riêng không? Sau khi kế hoạch hòa giải được đưa ra, việc tuyển dụng quân đội thực sự đã giảm bớt, một số thường dân nhìn thấy hy vọng ngừng bắn trong kế hoạch này, vậy nên mới gia nhập quân đội, nhưng điều đó không chứng tỏ rằng Najibullah đang tuyển những người thân cận.
những người thân.
Khwaja có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Liên Xô trước một quân đội Afghanistan đang ngày càng phát triển, và nếu điều đó là sự thật, không có gì ngạc nhiên khi Liên Xô muốn làm một kế hoạch dự phòng.
“Anh Khwaja, kể từ khi thành lập, KHAD chưa bao giờ suy tàn như ngày nay.
Nó đã và đang là một tổ chức khủng bố ở đất nước Weih, và nó đã có sức lan tỏa mạnh mẽ.
Nhưng ngày nay, KGB đã vỡ mộng.
về nó.
Chúng tôi cần KHAD đảm bảo con đường rút lui an toàn, liên quan đến 400.000 binh sĩ Liên Xô ở Afghanistan, vì vậy xin hãy suy nghĩ về nó xem.” Rõ là ông ta muốn sử dụng KHAD để ngăn chặn việc thực hiện kế hoạch hòa giải.
Khwaja nói thẳng, “Tôi e là tôi không thể làm điều đó.”
Vanechka dương như đoán trước được điều này, ông thở dài, nói một cách thâm hiểm, “Vậy chúng ta đổi cách khác.
Tên binh sĩ mà anh muốn, tên là Akaj, phải không? Bắt giữ con tin Liên Xô trong cuộc bạo loạn, đe dọa những tên phản quốc của quân đội, anh đâu cần phải chi nhiều tiên cho một tên thất bại như vậy nhỉ?”
Sắc mặt Khwaja trở nên lạnh lùng, “Ông muốn làm gì?”
“Chúng ta làm một giao dịch nhỏ, anh sẽ không lỗ vốn.”
Thái độ kiêu ngạo của Vanechka khiến tâm tình Khwaja tồi tệ hẳn.
Sau khi tiễn người đi, gã trở lại thư phòng gọi mấy cuộc điện thoại, thư ký bước vào và mang trà cho gã.
Gã mất tập trung nên làm đổ tách trà xuống sàn, chiếc tách sứ thượng hạng vỡ vụng.
Thư ký lo sợ, nhưng gã xua tay nói, “Najibullah đang tuyển quân riêng cho mình à? Tại sao tôi không biết?”
Thư ký giật mình, nói, “E là tổng bí thư cũng có suy nghĩ của mình.
Cục trưởng thật sự muốn bước vào vũng nước đục này không?”
“Anh tưởng tôi muốn sao? Họ nghĩ tôi không biết sao?” Khwaja lạnh lùng nói, “Kế hoạch hòa giải quốc gia đã được Gorbachev ngầm chấp thuận, và tôi không quan tâm đến cuộc đấu đá nội bộ của họ.”
Thư ký hiểu ngay rằng Liên Xô không thống nhất về quan điểm của mình.
Những người theo chủ nghĩa cải cách đã vượt qua áp lực và quyết định rút lui, nhưng những người bảo thủ vẫn không muốn từ bỏ quyền kiểm soát Afghanistan.
Hiệu quả của Ủy ban Hòa giải Quốc gia vượt quá mong đợi của họ và Najibullah trở nên không đáng tin cậy, vì vậy họ tự nhiên nảy ra ý tưởng tìm người thay thế.
Sau đó Khwaja mới nhận ra rằng gã có thể đang đặt mình vào tình huống chỉ hiểu rằng ông có thể đặt mình vào một tình huống rất nguy hiểm.
Nếu gã quyết tâm đón Akaj trở lại sớm hơn một tuần, thì gã đã không rơi vào thế bị động như vậy.
Gã không lo lắng về kế hoạch hòa giải quốc gia, và gã hiểu rõ hơn Najibullah rằng các chiến binh thánh chiến không dễ bị lừa như vậy.
Kế hoạch này chắc chắn cũng sẽ tan tành.
Nhưng gã lo lắng quân đội chính phủ ngày càng bành trướng, Najibullah muốn giành lại thực quyền, chiêu mộ quân đội thân tín sẽ mở ra một con đường rộng mở nếu thành công, còn chỉ cần sơ sẩy chút thôi là cả đám sẽ xuống lỗ.
Thư ký hỏi, “Vậy Cục trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Chờ thêm đi,” sau nhiều năm ẩn mình, Khwaja đã không còn nhiều sự kiên nhẫn nữa, “Tôi cần phải suy nghĩ thêm.”
Vào ngày cuối cùng Euler rốt cục cũng tới, lấy một tấm chi phiếu nhăn nhúm ra đưa cho Akaj, “Tiền đây, khi nào thuốc sẽ đến?”
Akaj mở ra xem, đúng là tham mưu trưởng tự tay ký tên, gã huýt sáo một tiếng, nhìn con thỏ trắc này với cặp mắt khác xưa, “Nào, ngồi xuống, nói cho tôi biết làm sao cậu lấy được?”
Euler ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi đã tìm một số phóng viên đã phỏng vấn ông ấy để tìm hiểu người đàn ông này trước, sau đó dành hai ngày để nói chuyện với thư ký của ông ta.
Sau đó, tôi đã lừa một vài tình nguyện viên quốc tế đến biểu tình trước cổng bộ tham mưu hai ngày.
Ngày cuối cùng tôi giả vờ mình là đại diện của tình nguyện viên đưa một nhà báo