Euler có hơi hụt hẫng sau khi phát hiện Akaj đã đi mất.
“Sao đột nhiên đi mất vậy? Cũng chả thèm nói tiếng nào, ít nhất cũng phải báo cho anh chứ!”
Oleg mơ hồ phát hiện trong chuyện này có điều là lạ, “Để anh đi hỏi thăm xem, đừng sốt ruột.” Hắn hỏi một vòng cũng không có kết quả, truy cứu liên tiếp đến bí mật quốc giá.
Lòng hắn cũng trùng xuống, nhưng hắn không lo.
Akaj đã quen bị vận mệnh vùi dập rồi, nếu ông trời có bản lĩnh thì đến đâm chết cậu, còn không thì cậu có thể chịu được tất cả.
Mà Euler lại luyến tiếc mãi, “Sau này còn có thể gặp cậu ấy không nhỉ?”
“Sao em thích cậu ta thế?” Oleg hỏi.
Euler thở dài, “Lần đầu tiên em mới thấy một người vừa đẹp trai vừa tốt tính như vậy.”
Oleg không ngạc nhiên.
Không phải ai Euler cũng làm thân, cũng không tùy tiện bắt chuyện với người khác.
Cậu thích những người hài hước, đặc biệt là những người đều mang câu chuyện của riêng mình.
Akaj rất phù hợp với tiêu chuẩn này – bí ẩn, nhưng cũng mang một chút buồn rầu sầu bi.
Nhưng tính khí như vậy rất dễ ảnh hưởng tiêu cực đến những người xung quanh.
Euler dường như không bị ảnh hưởng quá nặng.
Thực ra, cậu đã Afghanistan hơn bốn tháng và vẫn cảm thấy tốt lắm.
Tinh thần của cậu mỗi ngày như đám mây lững lờ trên đòi, ngay cả khói đen của chiến tranh vẫn lượn lờ, nhưng vẫn giữ sự sạch sẽ nhẹ nhàng.
Đến lúc này, Oleg đã nhìn cậu bằng đôi mắt khác.
Euler còn mạnh mẽ hơn nhiều so với các binh lính trên chiến trường.
Cậu kính trọng người kiên định nhẫn nại, lại mang lòng thương người bầm sinh, cho nên tấm lòng lúc nào cũng rất độ lượng, không cố chấp cũng không cứng đầu, tha thứ cho người cũng tha cho mình.
Cậu hiếm khi bị số phận trói buộc, nên cậu vẫn sống sót ở trong mảnh đất mịt mù này, hơn nữa ngày càng trường thành, càng ngày mạnh mẽ
Tin tức về phía Oleg cũng không quá tệ.
Sau khi có lệnh điều động quân đội rút lui, Oleg là một trong những sĩ quan đầu tiên được điều động, đại đội ban đầu của hắn sáp nhập vào tiểu đoàn bộ binh Liên Xô đóng tại Bagland, Oleg tạm thời được điều động làm tiểu đoàn trưởng.
Quân đội sẽ hoàn thành toàn bộ quá trình di dời vào cuối năm nay.
“Cũng không xa lắm,” phó đại đội trưởng lo lắng, “Tôi chỉ lo vấn đề an ninh thôi.”
Oleg nhìn bản đồ, “Sau này sẽ nguy hiểm hơn chút.”
Phó đại đội trưởng thở dài.
Chỉ có một con đường từ Kabul đến Baghlan, đó là đường Salang nổi tiếng.
Con đường này bắc ngang núi, vượt qua dãy núi Hindu Kush, cao hơn 3000m so với mực nước biển, địa hình hiểm trở nên không ai vượt qua nổi.
Nó cũng là con đường duy nhất để chở vũ khí và tiếp tế thức ăn, có thể nói là cứ điểm quan trọng nhất.
Năm 1979, quân đội Liên Xô xâm lược Afghanistan, hàng năm đã đầu tư rất nhiều tiền của và tính mạng con người để kiểm soát con đường này, Một trong những đường hầm Salang nổi danh là con đường chết chóc, vô số binh sĩ đã bị chôn vùi ở đó.
thời tiết lạnh giá vùng núi sẽ có tuyết rơi, đường núi đi lại càng thêm khó khăn, tuyết sâu thường xuyên lở.
Nếu thật sự bị chôn thây ở nơi đó thì sẽ chẳng biết phải cầu cứu ai.
Đây là lý do khiến quân đội Liên Xô ráo riết rút lui, và đi tới Bgland trước khi mùa đông tới là cách tốt nhất để giảm thương vong.
“Em giúp được gì không?” Euler hỏi.
Oleg hôn lên miệng cậu, “Có ít giấy tờ cần làm, hỗ trợ giúp kiểm kê thanh toán, em đi theo bên hậu cần đi, có lẽ sẽ giúp được đôi chút đấy.”
Euler đến đội hậu cần, quản lý hồ sơ là sĩ quan Sergei, sĩ quan mà cậu đã nói chuyện vào buổi lễ thăng chức, Hắn đang vùi đầu vật lộn với đống hồ sơ tẻ nhạt và lộn xộn, khuôn mặt nhăn nhó.
“Này, ” Euler đưa tay lên chào, “Này, Oleg bảo tôi đến giúp.”
Sergei ngạc nhiên, “Euler, không phải cậu là nhà báo à?”
“Đúng vậy.
Bây giờ tôi là nhân viên của hiệp hội ngoài doanh trại, đang ăn chực thôi.” Euler ngồi xuống và xem đống tài liệu trong tay mình “Tất cả những thứ này là gì vậy?”
Sergei nói, “Bên trong tủ bên trái là hồ sơ của binh lính, ở giữa là sổ tài sản và các biểu mẫu tài chính, và tủ bên phải là hồ sơ chiến tranh, biên bản họp, tài liệu nghiên cứu, tài liệu tuyên truyền và một số thứ khác.
Phòng bên trong là tài liệu bí mật.”
Euler cứng họng, “Mang hết à? Còn mấy sĩ quan hành chính đâu?”
“Bọn họ ở bên trong, tài liệu tuyệt mật nhất định phải mang đi hết, hoặc là bí mật tiêu hủy, lớn đấy.” Sergei thở dài, “Cậu đến vừa đúng lúc, giúp tôi một tay, đau đầu quá đi mất.”
Euler lật qua mặt bàn lộn xộn và tìm thấy một cuốn tiểu sử của Roosevelt, cậu nhạt nó lên, “Của anh à?”
Sergei vội vàng cướp cuốn sách về giấu trong đệm ghế, “Đọc trộm đấy.”
“Cũng không nói không thể đọc mà.” Euler cười hắn, “Không cần giấu giấu diếm diếm thế đâu, trong tủ sách của Oleg còn có cuốn “Lý thuyết tiền tệ”, toàn để người ngoài xem không hà.
Anh có thích Roosevelt không?”
Sergei ngồi bệt xuống sàn, “Tôi đi chợ đen thấy tò mò nên mua thôi.
Không giỏi tiếng anh lắm, nên phải mượn từ điển để tra.
Nhưng cũng hay hay.” Hắn lôi cuốn sách ra, trên đó viết mấy dòng ghi chú xíu xiu, “viết về cách sau khi nhậm chức được trăm ngày làm sao có thể lật ngược tình thế suy thoái, cứu nước Mỹ, rất giỏi, quả là nhân vật vĩ đại.”
“Ông ấy đúng là một nhân vật tải giỏi.” Euler cắn đầu bút cúi đầu lật xem vài trang, “Tác dụng của ‘100 ngày đổi mới’ chủ yếu nằm ở việc lấy lại lòng tin.
Đã có lần tổng biên tập của tôi nói ông ấy được Chúa gửi đến để cứu nước Mỹ.
Vào thười điểm đó chúng tôi hay đùa là Hoover là ác quỷ mở ra chiếc hộp pandora ma thuật, còn Roosevelt là vị cứu tinh dưới đáy hộp.”
Sergei cười, “Đó cũng là báu vật của Athena.”
Euler hỏi, “Anh luôn làm việc ở đây à?”
“Đúng vậy, lúc tới Afghanistan thì tôi là sĩ quan quản lý hồ sơ.”
Euler rất vui, “Cuốn sách này có vẻ thú vị, tôi có thể mượn nó không? Sau khi đọc xong tôi sẽ trả.”
“Cầm lấy đi.
Lúc nào trả cũng được.”
Vào buổi tối, Euler ngồi trên giường và đọc tiểu sử của Roosevelt.
Oleg bước vào sau khi hắn hoàn thành công việc, ôm lấy Euler từ phía sau và hôn cậu.
Euler không đọc nổi nữa, bị Oleg cạ cạ ngứa ngáy, cậu cười khúc khích.
Hai người đuổi đánh nhau một lúc, bắt đầu động tình.
Oleg tắt đèn, ôm cậu nằm trong chăn, cả hai âu yếm nhau trong không gian nóng bỏng.
Euler gối đầu lên vai Oleg và tở dốc, cậu cảm thấy như có một làn hơi nước tí tách chảy từ chiếc mũi nhỏ, ở phía dưới mở rộng, cơ thể biến thành một vũng nước.
Oleg hạ thấp người, khuôn miệng ấm áp của cậu được bao trong miệng hắn.
Euler mềm nhũn dưới eo hắn, đưa tay ôm đầu hắn.
Trong bóng tối, cậu chạm vào mái tóc ngắn, mang xúc cảm xù xì, cười rộ lên, khóe mắt còn vương hơi nước, “Trước kia tóc của anh y vậy đấy.” Cậu cong lưng, hô một