Sáng sớm, cuối cùng họ cũng vượt qua Hindu Kush.
Đi xuống từ con đường mòn và chờ đón bình minh, họ băng qua các trạm gác để đến Puli Khumri.
Đây là thị trấn cuối cùng trước Baghlan, chưa đầy hai giờ từ đây đến Baghlan, bọn họ chắc chắn có thể bàn giao đúng giờ vào buổi trưa.
Oleg ra lệnh dừng lại tập hợp, để binh lính có thể dọn dẹp và sửa chữa những chiếc xe bị hư hỏng trước khi khởi hành.
Euler muốn đi xin ít nước, nhưng lại thất thểu trở về, “Nước ở đây bị cắt, tuần trước có một trận ném bom nên cũng lấp luôn cái giếng múc nước tạm thời.
Cả thị trấn phải ra ngoài lấy nước.”
Oleg đi khắp nơi tìm cậu mà không thấy bóng dáng đâu, nên khi cậu quay lại hắn trách móc, “Ai cho em chạy lung tung?”
Euler nghe ra sự tức giận của hắn, cậu lập tức cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi, em chỉ muốn đi xin ít nước thôi.”
“Có đi thì phải nói cho anh biết đấy.” Oleg nhận ra mình có hơi nghiêm khắc quá, hắn nhẹ giọng, “Anh không có ý mắng em đâu, anh quên mất em không phải là lính.
Thói quen trong quân đội đi đâu là phải báo cáo, chủ yếu là vì lý do an toàn.
Sau khi ổn định, em muốn đi đâu chơi cũng được, nhưng đừng chạy lung tung khi hành quân.”
Euler gật gật đầu, “Được, em nhớ rồi.”
Oleg nói, “Em nói nguồn nước ở đây bị đứt à?”
“Vâng, cả thị trấn không thể uống nước.
Một ông già nói rằng con cái của họ đã đi lấy nước tuyết mang về.”
“Không sao, chúng ta vẫn còn ít nước.
“
Lúc này một đám trẻ con trở về từ cổng thị trấn mang theo những thung nước cao bằng thân mình chúng.
Mỗi sáng chúng đi bộ từ đây đến chân núi cách đó hai cây số để lấy nước tuyết, đó là nơi gần nhất.
Nếu là mùa hè, con đường này sẽ dài hơn.
Chúng trông rụt rè khi nhìn thấy những người lính và không dám bước tiếp.
Euler liếm môi và nói, “Em sẽ đi.”
Oleg không kịp cản cậu, Euler đã đi tới, ngồi xổm xuống và nói với nhóm trẻ em bằng tiếng Afghanistan bập be, “Chào buổi sáng, thưa các vị.”
Đứa trẻ cao nhất bước tới phía trước, tỏ vẻ xa cách, “Xin chào.”
“Thật vất vả khi mới sớm vậy đã phải ra ngoài lấy nước, hơn nữa trời vẫn còn lạnh.”
“Ý anh là sao?”
“A, tôi không có ác ý đâu, tôi chỉ muốn xin chút nước thôi.” Euler chỉ vào những người lính phía sau mình, “Chúng tôi đến từ Kabul và đã đi bộ cả một ngày trời.
Chúng tôi vừa mới tới đây nên hơi khát, mà chúng tôi đã hết nước, một vài người bị thương cần nước sạch để rửa vết thương.
Có thể cho chúng tôi một ít không?”
Cậu nói một cách lịch sự và nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cậu bé lại rất thô lỗ, “Cho các người thì chúng tôi dùng bằng gì?”
Euler giật mình, không ngờ thằng bé lại mang ý thù địch lớn đến thế, “Chúng tôi không cần nhiều.”
Cậu bé nói, “Thùng nước này chỉ đùng trong nhà dùng trong ngay, không dư, anh đi đi.” Nói xong thằng bé dẫn những đứa bạn đồng hành phía sau rời đi.
Euler hậm hực trở lại, “Xem ra nước ở đây đắt hơn dầu.”
Phó đại đội trưởng buồn cười, “Quên đi, sắp tới Baghlan rồi, nhịn chút đi, đến đó là có nước rồi.”
Euler chống nạnh chép miệng nói, “Tôi cảm thấy chỗ này hơi lạ thôi mà.
Bọn họ mang đầy ý thù địch.”
Lúc này Oleg chen ngang, “Không lạ, Puli Khumri là thị trấn đầu tiên bị Liên Xô tàn sát.”
Euler đơ người, phó đại đội trưởng nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ, “Hắn vừa định ngăn cậu nhưng không kịp.
Nói thật, nếu đứa trẻ vừa rồi hắt nước lạnh lên người cậu, tôi cũng không thấy ngạc nhiên đâu.”
“Tôi không biết, mấy anh có nói gì đâu.”
“Đây là một chủ đề nhạy cảm.” Oleg ôm cậu, cả hai đi tới bức tường, hắn rút một điếu thuốc, “chỉ còn một điếu thôi, lát mua sau.” Dọc đường đi thiếu mùi thuốc, Oleg thèm lắm rồi, lúc này khói thuốc còn ngon hơn điểm tâm nhiều.
Hắn cúi đầu châm thuốc, rít một hơi thật mạnh, rút điếu thuốc ra, chặn miệng người yêu, làn khói mạnh phả vào khoang miệng Euler.
“Mmmm-” Euler chưa kịp chuẩn bị, nhưng không thể phủ rằng nụ hôn này cònngon hơn nhiều so với lần trước cậu nấu đậu.
Lưỡi Oleg quấn trong khoang miệng cậu, từ nướu răng đến cổ họng, cậu bật thốt một tiếng, nở nụ cười mãn nguyện, vòng tay qua cổ người đàn ông.
Oleg buông môi cậu ra, mũi hai người kề nhau, nói, “Hương vị bữa sáng thế nào?”
Euler tiến lại gần, cắn môi hắn, “Tay nghề không tệ.”
Oleg bỏ điếu thuốc vào miệng cậu, Euler hít một ngụm trả lại cho hắn.
Thời sinh viên, họ đã rất quen với việc chia sẻ một điếu thuốc như thế này.
Đôi khi họ hút một bao thuốc còn lâu hơn một người hút.
“Về Puli Khumri, sau đó thì sao?” Cậu hỏi.
Oleg chỉ chỉ lên trời, “Phía trên không muốn binh lính nói mấy chuyện hỗn loạn này” hắn làm khẩu hình hài hước, dùng giọng khàn khàn như đài phát thanh, “Thuộc về loạn bàn chính trị.”
“Khoa trương thế?” Euler nhướng mày.
” Người Liên Xô tiến vào Afghanistan bằng con đường này vào năm 79.
Điểm đóng quân đầu tiên là Baghlan.
Họ không để một thị trấn nhỏ nào vào trong mắt trên đường về phía nam cả.
Nhưng sự thật đã chứng minh: không nên khinh địch.” Oleg thoải mái nhả ra một làn thuốc.” Trấn trưởng Puli Khumri lúc đó, nghe nói là một cựu chiến binh, tóm lại là một người đàn ông rất máu chiến, dẫn người canh giữ ba ngày, không cho bọn anh phá nơi này, nhưng cũng có lý do khách quan.
Lần đầu quân đội đến đây, hỏa lực được trang bị không mạnh lắm.
Nếu lúc đó có hai quả tên lửa hạt nhân thì chuyện đã xong rồi.”
Euler khoanh tay, “Ừm? Vậy sau này phá kiểu gì?”
“Giết sạch,” Oleg nhìn cậu, giữ tàn thuốc cuối cùng hỏi, “Muốn nữa không?”
Euler lắc đầu.
Oleg hút xong hơi cuối, “Họ nghĩ nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ ven đường, không thèm quan tâm nó.
Nhưng họ không ngờ đến sự kháng cự ngoan cố như vậy.
Về sau nghe nói tổng tư lệnh đã ra lệnh cướp ép tiến công, sử dụng vũ khí gấp ba lần so với chúng ta nghĩa.
Trấn trưởng bị bắn chết trước mặt mọi người, sau đó là thảm sát, binh lính muốn giết kiểu gì thì giết.”
Hắn dừng lại rồi thêm một câu, “Trận cuồng sát được giới hạn trong tám tiếng.
Bởi vì sáng hôm sau bọn họ phải rời đi.” Hắn nghiền nát điếu thuốc, cười cười, ” Mặc dù không có cơ hội tận mắt chứng kiến thảm họa, nhưng ạnh luôn nghe kể về nó từ mấy người lính trước khi mới tới doanh trại này.
Bây giờ đám tân binh không còn cơ hội tiếp xúc với mấy thứ này nữa.
Phía trên ý thức chuyện này quá gây tranh cãi, nên hạ lệnh bịt miệng hết.”
” Sau đó không có biện pháp trợ cấp nào sao? Như giúp việc xây dựng lại hay tưởng niệm các liệt sĩ?”
Oleg bật cười, “Cưng à, nhớ tới chỗ này chỉ làm người ta liên tưởng nhiều hơn thôi.
Cách tối nhất là bịt miệng, khiến người ta hoàn toàn quên nơi này.”
“Khó trách hiện tại nó nghèo tới thế, còn không có cả nước.
Chính phủ Afghanistan cũng ngồi yên luôn à?”
Oleg buông tay, “Ý em là Karmal? Hay Najibullah? Thành thật mà nói, anh nghi họ chỉ giống người Afghanistan, ngoại trừ vẻ ngoài đó thì họ y như được sinh đẻ từ Liên Xô vậy.”
Euler hiểu sự mỉa mai ngầm của hắn, “Ừ, cái này em đồng ý.”
“Tình hình trong nước cũng không suôn sẻ đúng không? Khi nào tờ báo sẽ được tái xuất bản?”
Euler nói, “Kết quả điều tra của tổng biên tập đã được đưa ra, tạm thời không có tội danh quá lớn, vẫn có thể trở lại.
Bọn họ không tra ra thứ gì, tờ báo hai năm nay có viết cái gì đâu, không viết về chiến tranh, càng không được phép viết về vụ rò rỉ hạt nhân[1], chỉ có mấy câu chuyện tầm phào thôi.”
Oleg cười nhẹ, “Anh đã đọc một vài bài báo do em viết, không phải mỗi ngày ở đây đều có báo.
Vào năm 82, anh nhận được một số báo văn học sáu tháng trước, chuyên mục của em ở trang cuối cùng, anh nhớ nó hay lắm, một bài phê bình văn học về “Tiếng vĩ cầm của Rotheild” của Chekhov, mặc dù anh chưa đọc cuốn