“Xe đâu” – 2 từ liên tục văng vẳng trong đầu nó… nó không nghĩ chuyện thế này cũng có thể xảy ra với chính mình.
Như không tin vào khoảng trống trước mắt, Bình vội rút điện thoại gọi cho thằng bạn của mình:
-Ê, hôm nay mày mới bày kế lấy xe con Quyên hả? Sao không thấy xe nó đâu hết?
-Hở? Mày nói cái gì?
-Xe… xe con Quyên nó mất rồi. Tụi mày lại bày kế chọc tụi tao hả?
-Èo… Tao đâu có rảnh………….. À, hôm nay đừng coá mà xạo tao nhá. Tao đã có lòng tốt qua nhà tụi mày chơi rồi, không được đem zụ này ra xạo tao nha… Thôi bạn gái tao tới rồi.. pi …
“Rụp… Tút tút” – Tiếng điện thoại ngắt đường truyền ngân dài trong không gian. Giương đôi mắt trông chờ, thất thần, bất ngờ của chính mình lên nhìn Bình như tìm chút gì đó hy vọng, nhưng Bình lại lắc đầu
-Nó không làm Quyên à, nó còn không tin là xe mày mất?
-Giờ tụi mình làm gì, phải làm gì đây? làm gì? – Phương lẩm bẩm trong miệng, sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, gần như rút sạch sức lực của Phương, cô bạn phải đứng tựa vào thành lan can.
-Này, lúc nãy mới cài thiết bị theo dõi đúng không? Lên lầu, lấy máy theo dõi!!!
-Uk, 3 đứa mình đi
Lên tới phòng, khoác nhanh cái áo khoác, 3 đứa luống cuống dắt 2 chiếc xe máy ra. Chuyện này quá đỗi ngạc nhiên cùng bất ngờ làm cho tụi nó gần như không tin là thật. Chiếc xe của Quyên hiện chạy đã dần xa chỗ tụi nó hiện đang đứng nên cả 3