-Có lẽ em sai rồi – Câu nói cứ như vang mãi ……… mặc dù cuộc gọi đã chấm dứt. Tâm tình Tự bắt đầu rối loạn như những cá tháng tư năm trước.
Quen nhau được 4 năm, hầu như năm nào An cũng chọc ghẹo Tự “anh” vào ngày cá tháng tư. Mỗi năm An lại giở một chiêu và “tài nghệ nói láo” ngày một tăng và năm nào Tự cũng thua. Chính vì tình yêu dành cho An, sự lo lắng những điều An nói sẽ là thật, nên Tự đành nhắm mắt mà tin, vì cô người yêu bé bỏng của mình. Nhưng năm nay, bên cạnh anh còn có 3 tên con trai khác nhắc nhở nên Tự đã “tỉnh táo”.
“Nếu 3 đứa nó xảy ra chuyện thật thì tụi nó đã gọi cho 3 thằng này rồi”…. Nhìn qua Long Phong Tự đang cười cười nói với nhau… Tự “anh” chợt thở dài “Nhưng 3 thằng này đang cười phè phỡn với nhau, có thấy tụi nó lo lắng gì đâu, nếu có, tụi nó cũng làm gì ở đây” ………. Nhận thấy điều mình vừa nghĩ rất chính xác, Tự “anh” nhếch môi cười mà nghĩ “An à, năm nay em thông minh lắm, lúc nãy khóc cũng giỏi nhỉ? Nhưng em lại không biết là anh đang ở cùng ai?”……. Và Tự cảm thấy vui vì năm nay không bị cô người yêu của mình dụ dỗ. @@
Con ngõ nhỏ….
Nói xong, An cúp máy. Ngồi nép trong góc tường, cô ngồi khóc nức nở, những giọt nước mắt hối hận nóng hổi lăn dài trên đôi gò má. An cảm thấy căm ghét chính mình trong quá khứ, tại sao những năm trước, cũng vào ngày này, cộ lại cho phép bản thân dùng cách nói dối để phá Tự “anh” để rồi bây giờ, cậu ấy không “dám” tin cô nói. Số điện thoại những người khác cô cũng không có. Vậy làm sao cứu 3 đứa đây? Cảnh sát!!! Đó là 2 từ vang lên trong đầu cô. Có lẽ đó là cách duy nhất.
Quán Bar….
Tự “anh” lại tiếp tục suy nghĩ…. “Tại sao An lại nói cô ấy sai rồi”, “Sao cô ấy lại bỏ cuộc sớm vậy ta?”, “Những năm trước làm gì có chuyện mình được tha dễ dàng như thế?”, “không lẽ….”. Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Tự, cậu cố xua đi những suy nghĩ đó. Khi nghĩ về những năm trước, năm nào cậu cũng nghĩ thế, cậu sợ là cô nói thật, nhưng kết quả không bao giờ là thế. Vì thế, đối với cậu lần này cũng thế, không được yếu lòng để cô ấy túm nữa. “Một con thú bị thương một lần, lần sau chúng sẽ chừa”… Huống chi Tự “anh” đã bị lừa những 4 lần trong 4 năm trước…. lần này, thật sự Tự “anh” không dám tin nữa… mà 3 tên kia cũng không cho phép…. Lúc này, đồng hồ điểm 23:59 ngày 1 tháng 4.
Cứ mỗi khi Tự “anh” cau mày suy nghĩ những lời nói của An, thì lại được 3 tên còn lại dùng ánh mắt nhắc nhở. Cứ qua mỗi năm, tài nói xạo của An trong những ngày này càng tăng, mỗi năm cô lại lấy 1 điều có giá trị hơn để thề thốt. Vì thế, năm nay An dám lấy sự an toàn của 3 đứa kia ra thề cũng là điều dễ hiểu……… Dòng suy nghĩ của Tự “anh” cứ dần trôi dần trôi xa “sự lo lắng mơ hồ”.
Ngồi trong góc khuất nhìn 3 đứa Quyên, Phương và Bình đang cố gắng đỡ đòn, đã hơn 5 phút trôi qua … Tụi nó tuy học võ khá lâu nhưng dù gì cũng là thân con gái, sức trụ không bền bằng bọn bặm trợn kia được. Cảnh sát…. An vội vàng gọi tới con số mà hiện tại cô có thể nhớ tới: 114……….
Đầu dây bên kia vang lên…. – Alo, sở cứu hoả thành phố xin nghe….
“Bụp” - Ặc… Gọi lộn… thôi gọi lại
Đôi tay An run run bấm bàn phím điện thoại… “Tịt tịt tít”….
-Alo, đường dây nóng của trạm cấp cứu….
“Rụp”.. cuộc gọi bị cắt đứt không thương tiếc… An đã gọi nhầm lần thứ hai… Cái tính hậu đậu nhớ này ra kia.. chính là cái mà khiến Tự “anh” để ý tới An… An thường chả bao giờ để ý, nhưng hiện tại cô thật sự cảm thấy ghét bản thân mình.
Chắc chắn con số còn lại đúng. Gọi nhanh con số 113…. An tự hứa từ giờ tới chết cũng không quên con số này…. Bấm nút xanh trên bàn phím… đầu dây bên kia bắt đầu reo.. tiếng tít tít cứ thế mà vang lên mãi…
Gọi lại 2,3 lần thì chỉ toàn là số máy đang bận, tới những cuộc gọi thứ 3 mới reo đúng như bình thường nhưng……….. một hồi sau lại tắt vì không ai bắt máy.
Hôm nay sở cảnh sát đã phải cật lực đau đầu vì có rất nhiều cuộc gọi quấy phá từ sáng sớm tới tối mù mịt. Những cuộc gọi đến với những thông tin lừa dối nhưng lại liên quan tới mạng người nào là đánh nhau, buôn bán ma