Chín
Thư ký Lâm có chút không rõ: “Cố tổng, anh sao vậy?”
Cố tổng cảm thấy cậu vốn biết rõ còn cố hỏi, lại nghĩ đến tình cảnh bi thương của mình, nói: “Cậu nói muốn tìm một Alpha trầm ổn đáng tin cậy, thế tôi đây làm sao bây giờ?”
Thư ký Lâm cười nói: “Cố tổng đừng nói đùa nữa, với mị lực của anh, muốn tìm Omega nào mà không có? Không cần vì muốn kéo tôi về lại vị trí thư ký mà ăn nói lung tung.
”
Cố tổng tài hoang mang: “Tôi nói thật, nếu cậu muốn tìm một Alpha khác thì tôi phải làm sao đây?”
Thư ký Lâm: “Tôi và anh vốn luôn là loại quan hệ thuê mướn trong sạch, anh nếu có rời đi thì tôi cũng không phải là không sống được.
”
Cố tổng cảm thấy hình như thư ký Lâm hiểu sai quan hệ của bọn họ rồi.
Cố tổng nghĩ vẫn nên nói ra rõ ràng: “Cái gì mà quan hệ trong sạch? Tôi thích cậu, cậu không biết à?”
Thư ký Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cố tổng cũng thật phóng khoáng, đến cả loại lời này cũng nói ra được.
”
Cố tổng nôn nóng: “Rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm thế nào mới bằng lòng tin tôi thật sự thích cậu, chứ không phải vì muốn cậu trở về làm thư ký?”
Thư ký Lâm trầm mặc.
Phải làm như thế nào?
Cậu cũng không biết.
Chợt cảm thấy tình cảm của Cố tổng, hệt như hoa trong gương, trăng dưới nước, xem hoa trong sương mù, chẳng thể với tới.
Cậu chỉ cần tới gần một chút sợ sẽ lập tức tan thành mây khói.
Cậu nhìn vẻ nôn nóng vội vàng trên khuôn mặt của Cố tổng, một lúc lâu liền nhìn không nổi nữa, lạnh lùng nói: “Anh đi đi.
”
Cố tổng liền ngẩn ra.
Tôi với cậu leo thang cả nửa ngày trời, cuối cùng thì vẫn chẳng có gì xảy ra sao?
Mười
Cố tổng bị thư ký Lâm đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà, giận dỗi tận mấy ngày không thèm đến tìm nữa.
Cả ngày trưng ra cái vẻ mặt u ám, dọa sợ cả các nhân viên trong công ty.
Ba người bên bộ phận thư ký chụm đầu vào