Mười một
Tuần thứ hai sau khi Thư ký Lâm từ chức, một bó hoa tuyệt diễm được gửi đến nhà cậu.
Cậu cho rằng đã gửi sai người, nhân viên chuyển phát nhanh liền mang hóa đơn và thông tin người đặt hàng cho cậu xem.
Quả nhiên.
Cố tổng là người gửi.
Thư ký Lâm cảm thấy Cố tổng bị hâm, hơn nữa còn hâm không nhẹ.
Lần trước thì nói thích cậu, lần này thì trực tiếp hành động, muốn theo đuổi cậu.
Tuy nhiên gửi tặng hoa lại là cách theo đuổi lỗi thời nhất.
Thư ký Lâm ngoài miệng nói ghét bỏ, cuối cùng vẫn lăn lộn cả nửa ngày để tìm bình hoa, tỉ mỉ cắm hoa chăm sóc.
Cậu cho rằng Cố tổng kế tiếp sẽ gọi điện hẹn cậu đi ăn, thường thì đây là kịch bản của bước thứ hai.
Ai ngờ Cố tổng gửi hoa cho cậu liên tục nửa tháng, một cú điện thoại cũng chẳng thèm gọi đến.
Thư ký Lâm nhìn căn phòng đầy hoa của mình, cảm thấy bản thân có thể chuyển nghề sang làm chủ cửa hàng bán hoa được rồi.
Cậu nghĩ, mạch não của Cố tổng rốt cuộc bị hỏng ở chỗ nào rồi?
Nhưng chuyện này quả thật không thể trách Cố tổng.
Hắn đặt một đơn hàng ở tiệm hoa, yêu cầu gửi hoa cho thư ký Lâm liên tục một tháng, vốn tính hôm sau gọi điện hẹn người ta đi ăn, kết quả công ty xảy ra chuyện, hắn liền tất bật chạy đi xử lý, nửa tháng nhanh chóng qua đi, đến khi hắn sực nhớ ra còn thư ký Lâm thì lúc ấy trời đã tối mịt.
Hắn chưa từng hẹn hò với ai, hoàn toàn không biết tình huống này nên xử lý thế nào.
Thế là liền tìm đến một người bạn tốt nhờ giúp đỡ.
Anh chàng này trải qua vô vàn tình sử, nợ đào hoa khắp nơi.
Nghe Cố tổng giải trình vấn đề xong, cậu ta lập tức đưa ra một chủ ý.
Anh mau bỏ hết tiền bạc điện thoại chìa khóa đi mà lết cái bộ dạng thê thảm đến trước cửa nhà thư ký Lâm, giả bộ đáng thương một chút đi!
Mười hai.
Thư ký Lâm dậy sớm để ra ngoài mua đồ ăn, khi quay về lại phát hiện trước cửa nhà đã có nhiều hơn một người.
Chính là vị Cố tổng đang dựa vào tường mà ngủ lăn lóc kia.
Cũng không biết Cố tổng bị làm sao mà trong dáng vẻ chật vật bất kham, xanh