Dịch: LTLT
Sau khi Thiệu Trạm đi, Hứa Thịnh lò dò đến nhà vệ sinh tắm, tháo khoen tai bị Thiệu Trạm hôn xuống, sau đó vừa lau tóc vừa gửi tin nhắn cho Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm vì muốn xem cậu đã ngủ chưa, cố ý gửi tin nhắn “sấy khô tóc xong rồi ngủ đi”.
Hứa Thịnh dựa vào cửa, cúi đầu trả lời, tiện tay gõ chữ:
– Ngủ chung không?
Bên kia trả lời rất nhanh.
– Ngủ ngon.
Thiệu Trạm không làm đến bước cuối cùng, dù Hứa Thịnh không để ý, thậm chí trước khi hắn đứng dậy còn kéo hắn lại.
Trong tay Hứa Thịnh vẫn còn cầm cái khoen tai đó, cậu dựa vào ánh sáng màng hình điện thoại ngồi xuống mép giường, không nhịn được, cố ý chọc hắn, để điện thoại gần miệng nói: “… Anh này, có phải anh không được không?”
Bên kia, Thiệu Trạm nhấn vào tin nhắn thoại.
Phía đối diện đầu tiên là im lặng một hồi, ngay sau đó có tiếng vải được vuốt nhẹ khe khẽ vang lên, rồi mới đến một tiếng “anh ơi” giống như trêu ghẹo của Hứa Thịnh. Bởi vì sau khi tắt đèn, ký túc xá quá yên tĩnh, cũng vì vừa rồi còn bị đè xuống làm một hồi nên giọng nói của cậu không còn cao như lúc bình thường mà lại hơi khàn.
Giọng nói của Hứa Thịnh rất trong, lại mang theo mấy phần lười nhác “sau khi xong việc”, nửa xâu sau tốc độ chậm lại, ngừng lại ở hai chữ “được không”.
Hứa Thịnh gửi xong chờ trả lời.
Ngón tay nhấn lên màn hình, nhấn mấy cái mới chờ được năm chữ mà Thiệu Trạm trả lời.
– Đừng quậy.
– Cậu còn nhỏ.
“…”
Hứa Thịnh cảm thấy ba chữ “cậu còn nhỏ” có lực sát thương còn lớn hơn nói đàn ông không được nữa.
Cậu cắn răng cười ra tiếng: “Đệt, tôi nhỏ chỗ nào? Có nhỏ sao?”
Thiệu Trạm: Tuổi nhỏ.
Nếu Thiệu Trạm nhớ không lầm thì Hứa Thịnh nhỏ hơn hắn một tuổi, lần sét đánh cuối cùng lúc ở nhà Hứa Thịnh thì hắn có nghe thấy Hứa Nhã Bình nhắc đến con giáp của cậu, bạn trai hắn vẫn là vị thành niên, không ra tay được.
Trên thực tế, còn chưa đến hai tháng là đến sinh nhật của Hứa Thịnh.
S: Cậu chuẩn bị quà sinh nhật trước đi.
S: Bạn trai cậu mừng sinh nhật xong là thành niên rồi, không còn nhỏ nữa.
Hứa Thịnh nằm mơ đều là từ vựng ngữ pháp tiếng Anh với Thiệu Trạm, hai thứ xuất hiện luân phiên, một hồi là Thiệu Trạm đang dạy cậu ngữ pháp, một hồi là chữ trong sổ tay từ vựng lượn quanh trước mặt cậu, đến khi cậu mở mắt thức dậy thì cảm thấy ngủ còn mệt hơn là giải đề.
Trước buổi học ngày hôm sau.
Rất nhiều người vẫn còn cảm thấy lạ lẫm với cái tên 12-7 này.
Viên Tự Cường nói: “Mấy ông có tưởng tượng được tui đã làm gì không? Sáng nay tui đi lộn lớp, tui nói sao tui ngồi trong lớp một lúc lâu rồi mà vẫn không có ai đến, vừa nhìn thì thấy đó là lớp 11-7 của chúng ta.”
Hầu Tuấn thấy Viên Tự Cường đến, cất giọng nói: “Tự Cường, mày đến đúng lúc lắm, sửa đồng hồ đếm ngược trên bản đi, giảm một ngày.”
Đàm Khải mắng: “Rốt cuộc đồng hồ đếm ngược này là ai nghĩ ra vậy?”
Hứa Thịnh núp ở đằng sau học từ vựng, một tay cậu cầm chai nước, nghe Hầu Tuấn nói: “Cố Diêm Vương nói là muốn vui mừng chào đón học sinh lớp 12 mới của khóa này, một màn như vậy là đủ ngạc nhiên rồi.”
Đàm Khải: “Sức tưởng tượng lạ thường, là học sinh khối 12 mới, tui ngạc nhiên quá rồi, tối qua nằm mơ đều là đồng hồ đếm ngược đoạt mạng.”
Tiết đầu tiên của sáng nay là môn tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh ở trên bục nói: “Mở đề thi đến câu hỏi phiên dịch, chúng ta nhìn câu đầu tiên. Ai đang ngủ thì tỉnh dậy đi, câu hỏi này vô cùng điển hình, chúng ta phân tích cho tốt, hiểu hết câu hỏi này. Câu hỏi có thể không làm hết nhưng phương pháp có thể dùng phổ biến, lên tinh thần hết cho thầy.”
Hứa Thịnh không chịu nổi môn Anh nữa, thời tiết thì nóng nực, môn Anh lại dễ buồn ngủ, cậu học được một nửa thì đặt tay ngang qua đến trước mặt Thiệu Trạm, xòe năm ngón tay: “Anh Trạm, nhéo tôi một cái.”
Thiệu Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, đặt bút xuống.
Giáo viên tiếng Anh nói xong quay lưng lại viết lên bảng: “At that crossroads, he was a…”
Lúc Hứa Thịnh cho rằng hắn sắp nhéo mình, Thiệu Trạm luồn ngón tay của mình vào giữa ngón tay của Hứa Thịnh, không kịp chuẩn bị nắm lấy tay cậu: “Tỉnh chưa?”
Lòng bàn tay với bụng ngón tay của Hứa Thịnh bị đốt nóng, sau đó cả người đều tỉnh táo.
Bảo cậu nhéo, không bảo cậu nắm tay.
Nhưng mà nể tình chiêu này rất có tác dụng, không tính toán với hắn nhiều như vậy.
Hứa Thịnh nhớ ra chủ đề tối hôm qua chưa nói xong: “Hôm qua nói giỡn với cậu thôi, không cần tặng quà, phiền phức.”
Tuy bình thường cậu luôn đi dạo cửa càng với nhóm Khưu Thu lựa quà giúp bọn họ nhưng thực tế thì cũng không thích chuyện tặng quà, cộng thêm là giữa con trai với nhau thứ tặng được cũng ít, không giống như mấy chị em, hộp âm nhạc hay hoa khô gì đó đều có thể tùy ý tặng.
Hứa Thịnh lại nói: “… Nhưng mà sinh nhật là thật.”
Thiệu Trạm buông tay ra, bóp bóp khớp xương.
Hắn không nhắc chuyện quà tặng không có nghĩa là hắn không chuẩn bị tặng.
Nhưng mà trong cuộc đời “đầu gấu Nam Bình” mười mấy năm, hắn không có lựa chọn nào là giúp bạn trai mừng sinh nhật hay phải tặng quà gì hết.
Nghỉ giữa tiết, Hứa Thịnh không ở trong lớp, Hầu Tuấn đúng lúc đến hỏi bài: “Anh Trạm, có câu này tôi nghe giảng không hiểu, ông giảng lại được không?”
Thiệu Trạm rất tự nhiên vươn tay cầm lấy nửa chai nước Hứa Thịnh uống còn dư trên bàn, lúc đóng nắp lại hỏi: “Câu nào?”
Lớp trưởng chín chắn phải học được cách mắt nhắm mắt mở đối với hành vi mờ ám giữa hai học sinh nam trong lớp.
Hầu Tuấn giả vờ như không nhìn thấy, mở đề ra: “Bài đọc hiểu này.”
Thiệu Trạm giảng bài chỉ tốn nửa phút, sau khi khoanh ý chính giùm cậu ta lại không có ý trả đề lại cho cậu ta: “Hỏi cái này.”
Hầu Tuấn: “Ông hỏi đi.”
Thiệu Trạm: “Quà sinh nhật có gì giới thiệu không?”
Hầu Tuấn suy nghĩ một hồi: “Tặng ai? Nam hay nữ?”
Cậu ta vỗ tay một cái: “Dễ ợt, tặng cái gì không bằng tặng đồ thực dụng, bây giờ mọi người đều bận xông đến kỳ thi đại học, chi bằng tặng mấy túi cà phê đi, nâng cao tinh thần, hăng hái chiến đấu thi đại học.”
“…”
Thiệu Trạm nghĩ rất nhiều chuyện liên quan đến sinh nhật, quên mất Hầu Tuấn ở tước mặt đã thể hiện thẩm mỹ ma quỷ của cậu ta lúc