Dịch: LTLT
Hứa Thịnh chống người ngồi dậy, vạt áo thun bị vén lên trước đó lại tuột xuống, sau khi ngồi dậy thì đến gần hình xăm ở sau vai hắn hơn, ánh đèn chiếu lên sống lưng gầy và thẳng kia, ánh sáng phác họa ra hình dáng xương bả vai hơi nhô lên.
Chữ “S” kia chắc chắn là kiểu chữ được lựa chọn đặc biệt, không ngay ngắn.
Khoảng thời gian này Hứa Thịnh được Thiệu Trạm kèm tiếng Anh, cảm thấy chữ “S” này sao lại giống như tự hắn viết vậy: “Viết tay à?”
Thiệu Trạm “ừm” một tiếng: “Tiệm có thiết kế mấy kiểu, đều không hợp.”
Kiểu chữ của máy tính đều ngay ngắn, chữ viết hoa thì lòe loẹt, mỗi đường cong in ra đều chính xác không có sai sót nhưng lại không phải kiểu trong suy nghĩ của hắn, nói cách khác là không giống với Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh của hắn không hợp quy tắc, không ràng buộc giáo điều.
Ban đầu hắn muốn xóa hình xăm này, nhưng mà chiều hôm nay vào tiệm xăm, thợ xăm nhắc nhở: “Xóa hình xăm đau lắm, cũng phiền nữa, cậu có muốn suy nghĩ đổi hình khác che lại không?”
Thợ xăm đang nói, không kìm được mà nhìn người bước vào cửa, dáng vẻ học sinh cấp ba, nói thầm trong lòng.
Điều Thiệu Trạm chú ý không phải vì câu xóa hình xăm rất đau của thợ xăm.
Trước khi vào lớp 10, hình xăm này đại diện cho một đoạn quá khứ mà Thiệu Trạm không muốn nhớ lại.
Sau hôm nay, nó không phải quả khứ mà là hiện tại.
0 giờ vừa trôi qua.
Hứa Thịnh vươn tay chạm vào hình xăm đỏ ửng kia, trước đây cậu luôn cảm thấy xăm tên của người yêu lên người là một chuyện rất ngu ngốc, còn trẻ trâu nữa, nhưng lại phát hiện chuyện này cũng phải xem là ai làm.
Hứa Thịnh hờ hững, kéo dài giọng nói: “Đã viết tên tôi rồi, vậy có tính là “đóng dấu” không?”
Hình xăm Thiệu Trạm mới xăm xong bị cậu chạm vào vẫn còn nhói, nhưng hắn lại không cảm nhận được: “… Tính.”
Hứa Thịnh chợt rụt tay lại, cúi đầu xuống, rất khẽ cũng rất đột ngột in dấu một nụ hôn lên xương bả vai của hắn: “Rất đẹp, tôi rất thích.”
Nhiệt độ không khí giữa đêm chuyển lạnh, thắt lưng giữa eo của Hứa Thịnh đã nới lỏng từ lâu, bị kẹt lại dưới bụng dưới.
Sau khi hôn xong, Hứa Thịnh liếm môi dưới, hơi ngửa ra sau, cách xa hắn một chút: “Dù sao cũng đã đóng dấu rồi, chi bằng đóng gói bản thân lại tặng cho tôi luôn đi, làm không?”
Thiệu Trạm cúi người, nháy mắt hôn xuống, Hứa Thịnh không tránh đi.
Không giống vô số lần trước đây, nụ hôn lần này mang theo tính tấn công và ham muốn xâm lược rất mạnh.
Bầu không khí giữa hai người đã đốt cháy nhiệt độ, nhiệt độ cơ thể của cả hai nóng đến mức khiến bản thân Hứa Thịnh cảm thấy giật mình, không phân biệt được là ai đốt lửa trên cơ thể ai, lí trí bị thiêu đốt hầu như không còn, vẽ ra một vùng lửa cháy lan ra bập bùng không ngừng.
…
Hứa Thịnh vốn không quan trọng bên trên hay là bên dưới, độ chấp nhận của cậu cao, nhưng mà nhanh chóng cảm thấy hối hận, sau một đêm, trên hình xăm mới của Thiệu Trạm có thêm mấy vết móng tay.
…
Hôm sau, Hứa Thịnh thức dậy trên giường của Thiệu Trạm. Cậu mở mắt, xoa eo, sợ kéo đến chỗ nào đó, ngủ cũng không ngon lắm, câu nói đầu tiên sau khi thức dậy là một chữ: “Đệt.”
Tuy đã chuẩn bị “dụng cụ gây án” nhưng quá trình vẫn rất rất khó.
Cảm thấy sướng đã là chuyện về sau rồi, theo lý thuyết của hiệu ứng đỉnh-kết*, cảm giác trải nghiệm của cậu không đến mức khiến cậu vừa mới thức dậy đã chửi một tiếng “đệt” mới đúng. (*Sau khi trải nghiệm điều gì đó, tất cả những gì chúng ta có thể nhớ là trải nghiệm ở đỉnh cao và kết thúc, còn tốt hay không tốt trong quá trình, thời gian dài hay ngắn đều không ảnh hưởng đến trí nhớ của chúng ta.)
Hứa Thịnh nằm trên giường nhìn điện thoại, thuận tiện lướt tin nhắn chúc mừng mà hôm qua chưa kịp nghe: Bạn bè cấp hai, bạn lớp 10, với vả em gái mới quen trong phòng vẽ.
Thiệu Trạm xách bữa sáng, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ truyền ra từ trong phòng ký túc: “Anh Thịnh, sinh nhật vui vẻ.”
Thiệu Trạm: “…”
Sau khi dừng lại mấy giây, xuất hiện một giọng nói khác: “Anh Thịnh, socola tui nhét trong hộc bàn của ông, sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Thịnh nằm trên giường, không muốn nhúc nhích, tiếp tục mở lời chúc của “nhóm chị em bạn dì”.
Thiệu Trạm vào phòng chưa đến hai phút đã nghe thấy Thiệu Trạm mở không dưới sáu tin nhắn thoại. Mỗi một tin nhắn còn không giống nhau, trong đó tin nhắn socola là hắn có ấn tượng, là Trương Đồng trước đó ghé vào cửa sổ đằng sau lớp học đánh hắn.
Cuối cùng hình như là em gái trong phòng vẽ: “Cảm ơn anh đã sửa tranh giúp em, nghe Khang Khải nói hôm qua là sinh nhật anh…”
Hứa Thịnh ban đầu còn định trả lời, đưa điện thoại lại gần bên tai, há miệng nói “cảm ơn”, nói xong thì phát hiện giọng nói khàn vô cùng, tin nhắn sau đó không trả lời nữa.
Tuy Thiệu Trạm biết những nữ sinh này không có quan hệ gì với Hứa Thịnh nhưng vẫn bị số lượng này làm cho bị sốc.
Hắn đặt bữa sáng xuống: “Nghe xong chưa?”
“Chưa, còn hai tin nữa, nhân duyên tốt quá, hết cách.” Hứa Thịnh nói xong thì nói tiếp, “Ghen à?”
Mới sáng sớm Thiệu Trạm nghe thấy một đống “anh Thịnh”, tâm trạng quả thực rất phức tạp, hắn rút điện thoại khỏi tay Hứa Thịnh: “Ăn trước đi.”
Cổ họng Hứa Thịnh bị khàn thật, tối hôm qua ra mồ hôi có hơi cảm lạnh: “… Ờ.”
“Sao lại khàn như vậy? Muốn xin nghỉ không?”
“Không cần.” Hứa Thịnh nhanh chóng về phòng mình rửa mặt súc miệng xong lại về phòng Thiệu Trạm mặc một bộ đồng phục dự bị khác của hắn, “Chẳng phải hôm nay giảng đề sao? Đúng lúc hoàn thành ôn tập đợt một, sau này đi luyện tập có thể không còn thời gian giải đề nữa.”
Cậu thật sự rất cố gắng.
Ngẫm nghĩ bản thân cũng bị bản thân làm cho cảm động.
Cậu cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại chịu khó học hành.
Từ lúc bắt đầu học kỳ trước, Hứa Thịnh đã thoát khỏi phòng thi cuối cùng, sau này, mỗi lần có kỳ thi, số phòng thi không ngừng di chuyển về phía trước. Tuy lần nào cũng xuất hiện ở phòng thi khác nhau nhưng đều kéo theo độ bàn tán không nhỏ.
Đây là Hứa Thịnh chỉ biết ngủ trong phòng thi trong truyền thuyết, Hứa Thịnh quanh năm ổn định ở bảo tọa cuối cùng của phòng thi cuối cùng.
Sau lần cậu tỏa sáng trên sân khấu cuộc thi bốn trường lần đó, liên tục lật ngược tình thế.
Thậm chí còn được các giáo viên bộ môn lấy làm trường hợp ví dụ: “Trương Phong, em đang nghĩ gì vậy? Đi học còn thất thần à? Ngay cả Hứa Thịnh đã đứng dậy rồi, em ấy đã bắt đầu học hành em còn dậm chân tại chỗ. Bản thân em tự kiểm điểm lại được không?”
Trương Phong rất buồn bực, cũng rát muốn hỏi người anh em tốt vì sao trở thành như này.
Hứa Thịnh khoác cái áo khoác đồng phục mỏng của Thiệu Trạm ở bên ngoài áo thun, soi gương thấy vết đỏ trên xương quai xanh của mình: “Mẹ nó cậu cố ý đúng không? Tôi phải kéo cổ áo lên trên luôn này.”
Thiệu Trạm không trả lời, nhân lúc cậu còn chưa kéo cổ áo lên, lại cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cậu: “Lần đầu,