Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 107


trước sau

Dịch: LTLT

Cố Diêm Vương không biết hai chữ “số dương”, ông ngồi thẳng dậy: “Thầy nói lại lần nữa xem? Bao nhiêu điểm?”

Sau khi nhận được tin, Mạnh Quốc Vĩ cũng rất khó tiêu hóa. Trước đây ông không tin tưởng Hứa Thịnh một chút nào, tuyên bố sẽ cùng chiến đấu với Hứa Thịnh thêm một năm.

Ngay sau khi có thành tích của kỳ thi đầu vào thì thành tích kỳ thi ở các học viện cũng được tung ra.

Cơn sóng này chưa yên thì cơn sóng khác lại đến.

Hai tuần sau, Mạnh Quốc Vĩ lại mở cửa văn phòng của chủ nhiệm Cố: “Hứa Thịnh vào top trên rồi, hai trường em ấy đăng ký đều vào top trên…”

Cố Diêm Vương: “Top trên là gì?”

Mạnh Quốc Vĩ giải thích: “Top trên là xếp hạng chuyên ngành, trong các học sinh qua được vòng thi của học viện chia thành top trên và top dưới. Top dưới có thể đạt được chứng nhận đậu chuyên ngành, nhưng mà thứ hạng ở cuối. Top trên là…”

Cố Diêm Vương nghe chẳng hiểu gì hết, đầu óc của Mạnh Quốc Vĩ cũng rối tung lên, giải thích không rõ ràng: “Bây giờ tôi kích động quá! Thầy chờ tôi sắp xếp lại.”

Trong phòng học của lớp 12-7 cũng đang nói chuyện này.

“Nói như vầy nhé.” Hứa Thịnh bị bao vây, lựa một cách giải thích mà tất cả mọi người đều nghe hiểu đểu giải thích từ “top trên” này, “Mọi người chỉ cần biết top trên rất đỉnh là được rồi.”

Top trên còn được gọi là xếp hạng hợp lệ, tức là thứ hạng chuyên ngành vô cùng cao, nằm trong tiêu chuẩn tuyển sinh của học viện thì đều có thể gọi là top trên. Càng xếp cao trong top trên thì cơ hội trúng tuyển càng cao, thí sinh trong xếp hạng hợp lệ chỉ cần môn Văn hóa đạt được yêu cầu của học viện thì sẽ trúng tuyển.

Cậu vừa gửi xong tin nhắn cho Khang Khải với Trương Phong. Khang Khải dùng vô số dấu chấm than để bày tỏ: Anh là biến thái à!!!!!!!!!! Anh là con người sao? Đây là thành tích con người có thể thi được sao?

Không những đậu hai chuyên ngành biến thái nhất mà còn vào top trên, quả thực là người số một của thành phố A.

Tin nhắn của Trương Phong thì khá rõ ràng.

Cậu ta sốc đến nỗi chỉ gửi được một chữ: Đệt.

Một lát sau mới gửi tiếp: Mày bị sao thế?

S: Cái gọi là thiên phú rất khó nói, tao là có thiên phú trời cho.

Trương Phong:…

Dù sao Hầu Tuấn cũng không phải người trong ngành, tuy không thể hiểu hết được top trên này rốt cuộc đỉnh đến mức nào nhưng vẫn có thể cảm nhận được: “Vậy thì quả thực rất đỉnh đó.”

Hứa Thịnh hất cằm, chờ cậu ta khen tiếp: “Tiếp đi.”

Hầu Tuấn: “Nhưng mà dù cái top trên này có trên thế nào đi nữa thì thi đại học mấy môn văn hóa vẫn phải đủ điểm chuẩn nhỉ? Anh Thịnh, môn Văn hóa của ông được không đó?”

Viên Tự Cường: “Trước đây lúc tui tra về thi Mỹ thuật thì phát hiện trên mạng có một nhận định, thành tích Mỹ thuật càng cao thì thành tích Văn hóa càng tệ, cho nên điểm chuẩn hằng năm Nhị trung Lập Dương mới thấp đến như vậy…”

Hứa Thịnh: “…”

Cậu không ổn lắm, có hơi nguy hiểm.

Hứa Thịnh cười cười: “Đệt… Có biết ăn nói không vậy? Có biết nịnh hót không vậy? Lúc này mà nhắc môn Văn hóa cái gì? Chẳng phải môn Văn hóa vẫn còn bạn cùng bàn của tôi sao?”

Thiệu Trạm hiếm khi không cảm thấy bọn họ ồn, rất nể mặt: “Ừ, cậu ấy chắc chắn được.”

Hầu Tuấn: “Anh Trạm, ông tin tưởng anh Thịnh đến vậy sao?”

Thiệu Trạm bổ sung: “Là tôi tin tưởng bản thân tôi.”

Hầu Tuấn: “…”

Hứa Thịnh: “…”

“Anh, có thể nể mặt em chút không?” Hứa Thịnh gọi “anh” ở ngay trước mặt mọi người, nhưng lại không gây ra bất cứ chú ý gì, cậu gọi thật sự rất tự nhiên, cộng thêm bình thường những người khác cũng đều gọi “anh Trạm”.

Vừa mới học xong thể dục, Thiệu Trạm cởi áo khoác đồng phục mùa Đông ra khoác lên trên lưng ghế, trên người chỉ mặc một cái áo len, ngồi ở đấy còn lạnh hơn thời tiết bên ngoài mấy phần: “Nói đùa thôi.”

Thiệu Trạm giải bài được một nửa, hơi ngửa ra sau, đưa tay lên xoa đầu Hứa Thịnh: “Với sự cố gắng học đến ba giờ sáng còn không chịu đi ngủ của cậu, cậu không được thì ai được?”

Đầu óc của Hầu Tuấn hôm nay giống như được khai sáng, vận hành vô cùng tốt, mới đó đã nắm bắt được từ then chốt: “Ba giờ sáng hai người còn nói chuyện à?”

Hứa Thịnh ho khan một tiếng: “Học bài.”

Cậu thầm nói sao mình lại chột dạ thế này nhỉ?

Quả thực là học bài mà.

… Tuy là đang học thì có thể xảy ra cửa ải phát thưởng nào đó.

Hôm nay, tieba Lục trung Lâm Giang, chủ đề mới dần dần mọc lên, lập tức trở nên sôi nổi, tốc độ thêm trang cũng nhanh đến kinh ngạc.

Rất nhiều nghi ngờ trước đó về Hứa Thịnh nhanh chóng biến mất trước thành tích này, không có ai nhắc lại hai chữ “đường tắt” này. Đặc biệt là mấy tên từng nói xàm ở hành lang trước đây, không còn nhắc đến nửa chữ.

Tác giả: Thành tích thi ở học viện của Hứa Thịnh nghịch thiên quá đi.

Lầu 1: Xin lỗi, tôi xin lỗi vì câu nói trước đây của mình. Đây nào phải học sinh dốt đi đường tắt, rõ ràng là kịch bản bật hack.

Lầu 2: Hạng nhất kỳ thi đầu vào hai năm trước của Lập Dương hình như đều chưa vào được top trên…

Lầu 3: Tui bổ sung một xíu, từng vào, nhưng không vào top trên của hai học viện này.

Lầu 4: Chị họ tui là học sinh Mỹ thuật, chị ấy nói bình thường hai chuyên ngành này không có ai dám đăng ký đâu.

Lầu 5: Tui không nghĩ được nữa, tui muốn quỳ xuống vì Hứa Thịnh.

Dù sao con đường thi Mỹ thuật cũng không phải con đường chính của Lâm Giang, thành tích thi Mỹ thuật của Hứa Thịnh giống như cơn gió lạnh cuối cùng của mùa Đông, đến rất nhanh đi cũng nhanh, chỉ có Nhị trung Lập Dương vẫn luôn nhớ chuyện này.

Thậm chí ở buổi giao lưu năm nay còn cài cho mình một thiết lập “người báo thù”: “Năm nay là chúng tôi tính sai, bị Lâm Giang cướp đi hạng nhất. Nhưng năm sau, hạng nhất thi đầu vào chắc chắn là của chúng tôi, hãy đợi đó.”

Phát biểu xong, tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sấm.

Cố Diêm Vương ở dưới khán đài cũng thật lòng vỗ tay: Hạng nhất năm sau chắc chắn là của trường mọi người.

Lâm Giang chúng tôi không thể nào xuất hiện thêm một Hứa Thịnh thứ hai.

Hạng nhất thi đầu vào Mỹ thuật gì đó chuyện này không quan trọng, phát biểu của Lâm Giang vẫn tập trung “nhắm về thủ khoa”, tổng kết phát biểu như sau: “Năm nay xảy ra vài bất ngờ, Lâm Giang chúng tôi không cẩn thận giành được hạng nhất kỳ thi đầu vào Mỹ thuật. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, mục tiêu năm này của chúng tôi vẫn chủ yếu là thủ khoa…”

Hôm giao lưu, Mạnh Quốc Vĩ có tổ chức một buổi thi thử.

Hầu Tuấn ngồi trên bục giảng coi thi.

Bởi vì mấy ngày nữa là có một buổi thi lớn, chỗ ngồi trong lớp đã được sếp thành mỗi người một chỗ từ lâu, Hứa Thịnh ngồi đằng sau Thiệu Trạm, dựa vào tường, nhích về phía bên phải một chút thì có thể với đến bảng tin.

Hầu Tuấn: “Đàm Khải, đừng tưởng rằng ông lén lật sách thì tui không nhìn thấy, nhét vào cho tui.”

Đàm Khải: “…Ờ.”

Hầu Tuấn: “Điều quan trọng nhất của thi cử là gì? Là thành thật.” Hầu Tuấn nói xong, không bao lâu lại ngẩng đầu lên hỏi, “… Câu phía sau “nhà múa sân ca”* là gì vậy?” (*Câu trong bài thơ Vĩnh ngộ lạc – Tại đình Bắc Cố cửa Kính nhớ chuyện xưa của Tân Khí Tật)

Đàm Khải dùng câu nói hồi nãy của cậu ta để đáp lễ: “Hầu Tử, thi cử phải thành thật.”

Cả lớp cười ầm

lên, bầu không khí thi cử cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Hứa Thịnh vội vàng làm xong bài thi, không có nhìn lại câu hỏi, chợt nhớ ra lần cuối cùng cậu với Thiệu Trạm được xếp ngồi một trước một sau thi như này là lần kiểm tra tháng đầu tiên của năm 11.

Lúc đó, cậu ở trong cơ thể của “học thần”, dựa vào năng lực bản thân kéo điểm của Thiệu Trạm xuống chót.

Là bí mật nhỏ chỉ có hai người bọn họ biết vào mùa hè năm ấy.

Hứa Thịnh nghĩ đến đây, giữ tư thế nửa thân trên nằm sấp trên bàn, cổ tay để ở mép bàn, trong tay cầm viết chì, cậu không kìm được, lấy viết đụng vào sau lưng Thiệu Trạm: “Bạn ơi, đồ cậu rơi này.”

Thiệu Trạm ngừng viết, dựa ra sau, lại gần cậu hơn, hỏi: “Cái gì?”

“Nhặt trên đất, chắc là làm rơi lúc chuyển chỗ.” Hứa Thịnh buông cổ tay xuống, cách một hộc bàn, lấy viết chì gõ bên dưới hộc bàn ra hiệu hắn vươn tay ra, nói tiếp, “Cậu đưa tay ra.”

Thiệu Trạm không nghĩ nhiều.

Nhưng mà chẳng có thứ gì hết, chỉ sờ được ngón tay hơi lạnh của Hứa Thịnh ở dưới bàn.

Thể chất Hứa Thịnh có vấn đề, mùa Đông dễ bị lạnh, xương xốt cóng đến mức đỏ ửng, cho nên cậu không thích rửa khay pha màu, trước đây luôn uy hiếp dụ dỗ Khang Khải rửa giùm.

Tuy thả tay xuống nhưng Hứa Thịnh vẫn nằm sấp trên bàn, tay còn lại gối ở dưới mặt: “Đề có hơi khó, hưởng chút vận thi của bạn trai tôi.”

Vừa rồi Hầu Tuấn nhìn chằm chằm dưới bục giảng một hồi, lúc này phải nhanh chóng làm bài, thế là không quan sát nữa. Hứa Thịnh lén móc lấy tay Thiệu Trạm bên dưới bàn, chủ đề quay lại rất nhiều ngày trước đó: “Cậu cảm thấy tôi được thật à?”

Thiệu Trạm lại biết cậu đang nói gì, “ừm” một tiếng.

Hứa Thịnh: “Vì học đến ba giờ sao?”

“Không phải.” Thiệu Trạm nói.

“Bởi vì cậu là Hứa Thịnh.”

Vì cậu là Hứa Thịnh.

Cho nên mới có trận sét ấy, tiếng sét xuyên qua tầng tầng thời gian và không gian rối loạn.

Trước khi kết thúc kiểm tra môn Văn, buổi giao lưu một năm một lần của Mạnh Quốc Vĩ kết thúc, ông về lớp trước: “Còn 10 phút, em nào còn chưa bắt đầu kết bài cho bài viết thì tranh thủ đi.”

Hứa Thịnh vừa vặn viết xong.

Sau khi nghiêm túc học hành, phần bài viết cậu không còn lấy thơ ca làm qua loa cho có nữa, thậm chí còn mua một quyển lời hay ý đẹp, còn học thuộc lòng một quyển danh ngôn người nổi tiếng vô cùng vạn năng.

Một thi nhân cứ thế biến mất trên giang hồ.

Mạnh Quốc Vĩ nói xong, ánh mắt nhìn xuống dưới bục giảng, nói tiếp: “Thiệu Trạm, Hứa Thịnh, sau giờ học hôm nay đến phòng họp số ba một chuyến.”

Hứa Thịnh: “?”

Đang yên đang lành gọi cậu đến phòng họp số ba làm gì?

“Chắc là muốn hỏi thử chuyện đăng ký nguyện vọng sau này.” Sau giờ học, Hứa Thịnh với Thiệu Trạm đi đến phòng họp số ba, “Anh, chẳng phải anh được tuyển thẳng à? Em lại thi Mỹ thuật, chắc chắn là vì tình huống của hai chúng ta khá đặc biệt, cho nên mới mời riêng đến nói chuyện.”

Hứa Thịnh chỉ nghĩ đến nguyên nhân này.

Thiệu Trạm: “Hai chúng ta còn có một tình huống cũng rất đặc biệt.”

Hứa Thịnh: “…”

Trong phòng họp số ba vắng vẻ, ngoài hai người bọn họ thì không còn ai nữa.

Chủ đề nhanh chóng chuyển đến “yêu sớm bị bắt”, Hứa Thịnh biết không thể nào, thuận miệng lấy ra nói đùa, cậu đi đến hàng cuối cùng: “Sẽ không bị bắt thật chứ? Cố Diêm Vương dám bắt chúng ta viết kiểm điểm sao? Nếu như em ở trên bục nói “em không nên hẹn hò với bạn Thiệu Trạm”…”

Hứa Thịnh vừa nói đến đây thì Hạng Hai Vạn Năm kẹp một quyển sách giáo khoa dưới cánh tay bước vào cửa.

“…”

Nửa câu sau của Hứa Thịnh im bặt.

Hứa Thịnh: “Thế thì chắc không liên quan đến chuyện yêu sớm đâu nhỉ?”

Thiệu Trạm: “Cũng không liên quan đến đăng ký nguyện vọng.”

Vậy thì Cố Diêm Vương gọi bọn họ đến là vì chuyện gì?

Sau khi Hạng Hai Vạn Năm vào thì ngay sau đó có một dòng người tiến vào, số người vào càng ngày càng đông. Mí mắt phải của Hứa Thịnh cứ nháy không kiểm soát được.

Khung cảnh này… hình như từng gặp ở đâu đó.

Rất quen mắt.

Hứa Thịnh cúi đầu dụi mắt, mí mắt phải vẫn nháy liên tục.

Cố Diêm Vương thong dong đến muộn, đi vào chỉ cầm theo một USB, ông đếm số người, phát hiện không thiếu ai, thế là trở tay đóng cửa phòng họp lại: “Được rồi, đã đến đông đủ.”

Cố Diêm Vương cúi người cắm USB vào, sau đó chống hai tay hai bên máy tính, chờ máy tính chạy, máy tính của phòng họp đã cũ, chạy chậm, một lệnh thôi cũng có thể chạy nửa ngày. Cố Diêm Vương cười: “Vì sao gọi các em đến đây, chắc hẳn không cần thầy phải nói nhiều đúng không?”

Lúc này, máy tính coi như chạy xong.

Cố Diêm Vương nhấp đúp mở tệp ppt trong USB, trên màn hình sau lưng ông hiển thị một tiêu đề thật lớn: Giải thi năm trường lần thứ 16.

Lưng của Cố Diêm Vương còn ưỡn thẳng hơn trước đây, tràn trề sức lực nói: “Cuộc thi năm nay lại sắp bắt đầu, thầy biết mọi người đã mong chờ rất lâu. Trong cuộc thi bốn trường năm ngoái, hai học sinh xuất sắc của trường chúng ta đều giành được thành tích rất tốt…”

Hứa Thịnh đã nhận ra cảm giác quen thuộc này từ đâu đến rồi: “…”

Là sự đáng sợ cậu từng cảm nhận trong cơ thể Thiệu Trạm năm ngoái.

Hứa Thịnh giống như nhìn thấy lưỡi hái của thần Chết đang đặt trên cổ mình.

Cố Diêm Vương chỉ vào chữ “năm” trong tiêu đề “giải đấu năm trường” để giải thích: “Nhưng mà năm nay có một sự thay đổi nho nhỏ.”

Ppt lật qua trang sau.

Bên trên liệt kê đầy đủ năm trường cấp ba.

Bốn trường đầu tiên giống hệt, lần lượt là Lục trung Lâm Giang, Trung học phụ thuộc Tung Diệp, trung học thực nghiệm Anh Hoa, trung học Tinh Kiếm.

Chỉ là sau bốn trường quen thuộc này còn có thêm tên của một ngôi trường khác: Nhị trung Lập Dương.

Các thí sinh bên dưới đều bùng nổ: “Lập Dương?”

“Trường học Mỹ thuật kia à?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện