Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 108


trước sau

Dịch: LTLT

Trong buổi giao lưu nửa tiếng trước.

Giao lưu năm nay tràn ngập mùi thuốc súng, trước có Lập Dương nhắm vào Lâm Giang, sau có Anh Hoa mang theo nỗi nhục thất bại ở giải đấu bốn trường năm ngoái khiêu khích Lâm Giang: “Giải đấu bốn trường năm nay, Anh Hoa chúng tôi sẽ không lùi bước.”

Anh Hoa với tư cách là trường học dẫn đầu của trường trọng điểm, mười lần thi đấu trước đây đều vứt mấy trường học khác ra vài con phố, có khi nào chịu “nỗi nhục” này đâu.

Học sinh Thiệu Trạm này không biết từ đâu xuất hiện, sau khi vào lớp 10 thì trường Anh Hoa bọn họ không còn giành được thành tích tốt ở giải đấu nữa.

Năm ngoái càng quá đáng hơn!

Anh Hoa bọn họ còn không thể giữ vững hạng hai!

Sau khi về có nghe ngóng, tên nhóc hạng hai tên là Hứa Thịnh, thành tính bình thường xếp chót ở Lâm Giang. Bọn họ nghĩ đến nghĩ lui vẫn không hiểu được vì sao, cuối cùng lại chỉ mũi giáo về phía Thiệu Trạm.

Thiệu Trạm của Lâm Giang có phải cảm thấy thi đấu với bọn họ quá nhàm chán, cho nên kéo bạn cùng bàn của mình vào, tự tay dạy dỗ, muốn mượn việc này để tăng cảm giác thành tựu?

Nếu như Thiệu Trạm biết được bọn họ ảo tưởng đến thế này thì sẽ tặng cho bọn họ ba chữ: Nghĩ nhiều rồi.

Thi đầu vào lần này Lập Dương không giữ vững được hạng nhất, ngồi bên dưới nửa ngày, sau khi hỏi thăm một hồi về “giải đấu bốn trường” thì tỏ ra rất hứng thú, tích cực giơ tay: “Năm nay trường chúng tôi có hai học sinh xuất sắc, Lập Dương chúng tôi cũng muốn tham gia!”

“…”

“Lập Dương chúng tôi muốn thể hiện thực lực môn Văn hóa!”

Cố Diêm Vương nhớ lại xong: “Từ trước đến nay chúng ta đều tuân thủ quy tắc cùng nhau tiếng bộ, kề vai sát cánh. Cho nên năm nay Nhị trung Lập Dương muốn tham gia, chúng ta cũng bày tỏ hoan nghênh.”

“Thời gian thi đấu mỗi năm đều có điều chỉnh, mọi người chuẩn bị như thường lệ là được. Năm nay, đội hình của chúng ta cũng không khác năm ngoái lắm, mới gia nhập thêm hai học sinh lớp 10. Nào, giới thiệu bản thân đi.”

Học sinh lớp 10 lần đầu tiên tham gia cuộc thi, trên gương mặt non nớt ấy ôm ấp mong chờ và kích động. Hai thí sinh này giới thiệu ngắn gọn về bản thân: “Em sẽ cố gắng noi theo đàn anh Thiệu Trạm và Hứa Thịnh, có lẽ em không có thiên phú thi tài đáng kinh ngạc như đàn anh Hứa Thịnh, nhưng em sẽ cố hết khả năng…”

Người có thiên phú thi tài đáng kinh ngạc, Hứa Thịnh bây giờ rất hỗn loạn.

Hỗn loạn đến mức Thiệu Trạm vỗ lên tay cậu ở bên dưới cậu cũng không phản ứng lại.

Đến khi Thiệu Trạm hơi cúi người, nói bên tai cậu hai chữ: “Hoàn hồn.”

Hứa Thịnh tạm thời di chuyển ra khỏi lưỡi hái thần Chết đang đặt lên trên cổ của mình, trước khi chết hỏi một câu: “Học sinh Lập Dương sắp đi thi, có phải là hai người bị sét đánh không?”

Thiệu Trạm: “Không biết.”

Lần trước Hứa Thịnh nói dối là bản thân có thiên phú thi tài, hoàn toàn và vì hoán đổi cơ thể với Thiệu Trạm.

Khoảng thời gian trước đó vừa luyện tập vừa thi đầu vào, cậu đã sớm quên bén chuyện thi đấu này, không ngờ rằng cuộc thi năm nay vẫn có vị trí cho cậu.

Đầu óc Hứa Thịnh trống rỗng, không có thời gian quan tâm hai người ở Lập Dương: “Đệt, làm sao đây?”

Thiệu Trạm: “Chuẩn bị kể chuyện Thương Trọng Viễn với chủ nhiệm Cố đi.”

Hứa Thịnh: “…”

“Đừng lo.” Thiệu Trạm nói tiếp, “Lát nữa nghĩ cách, thật sự không được thì giả vờ bệnh nghỉ thi.”

Hứa Thịnh im lặng mấy giây: “Cậu cảm thấy nếu tôi thật lòng kêu gọi thì sấm sét có đánh không?”

Thiệu Trạm: “…”

Nếu như được, cậu thật sự rất muốn bị sét đánh thêm lần nữa.

Sau khi kết thúc buổi họp, Cố Diêm Vương gọi riêng Hứa Thịnh ra: “Hứa Thịnh, em đến đây.”

Hứa Thịnh chậm rì rì bước đến: “… Chủ nhiệm Cố.”

Cố Diêm Vương rút USB ra: “Biểu hiện năm ngoái của em rất tốt, làm mọi người đều ngạc nhiên. Lần này thầy tiếp tục mong chờ sự phát huy tuyệt vời của em.”

Hố tự mình đào, nhắm mắt cũng phải nhảy vào.

Hứa Thịnh không biết nói thế nào: “Thực ra… em…” Thầy có từng nghe câu chuyện Thương Trọng Viễn chưa ạ?

Cố Diêm Vương rất tin tưởng cậu, dù sao cũng là thiên phú thi tài mà đích thân Thiệu Trạm xác nhận: “Em đừng có áp lực, phát huy bình thường như năm ngoái là được.”

Mấy câu nói của Cố Diêm Vương hoàn toàn không chừa đường cứu vãn cho Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh thầm nói năm ngoái em không bình thường lắm.

Bạn cùng bàn của em ở trong cơ thể em.

Em đã bật hack.

… Nhưng mà hiển nhiên câu này không nói ra được.

Chuyện giải đấu năm trường nhanh chóng truyền đi khắp trường.

Đặc biệt là học sinh lớp 12, ai ai cũng giống như hạn hán gặp mưa rào, sau khi lên 12 thì đời sống giải trí thiếu thốn nghiêm trọng, ngay cả cuộc thi trang trí bảng tin cũng có thể thi đấu vô cùng hăng say. Vậy nên cuộc thi năm trường càng tạo nên độ bàn tác cao.

Hầu Tuấn: “Nghe nói năm nay có thêm một trường? Lập Dương cũng tham gia à?”

Hứa Thịnh không để ý: “Ừ.”

Khưu Thu: “Năm ngoái lớp chúng ta không chuẩn bị đầy đủ, năm nay băng rôn gì đó đều phải làm hết.”

Viên Tực Cường: “Năm nay tổ chức ở Tinh Kiếm đúng không? “Trường quý tộc” như Tinh Kiếm thì nhà thi đấu chắc chắn rất lớn. Hai đại ca cố lên, tui đã chuẩn bị reo hò vì hai người rồi.”

“…”

Tinh Kiếm thật sự “giàu” có tiếng, đồng thời cũng là trường học “giàu có” duy nhất trong các trường cấp ba ở thành phố A, mỗi khóa đều bố trí tận mấy lớp quốc tế, đi con đường du học sinh.

Thời gian tổ chức giải đấu năm trường còn chưa đến hai tuần.

Chờ đám Hầu Tuấn giải tán, Hứa Thịnh thở dài. Mấy ngày nay thời tiết không còn lạnh giống như trước, cậu chỉ mặc một cái quần jean rất mỏng, hàng cuối không gian lớn, châm dài duỗi ra. Cậu nhận thua, nói: “Đệt, hay là tôi giả bệnh nhé?”

Thiệu Trạm cũng cảm thấy đây là cách duy nhất: “Tôi đi cùng cậu.”

“?”

“Làm chứng cho cậu.”

Hứa Thịnh sờ mũi: “Làm theo từng bước đi, mấy ngày nay tôi giả bệnh trước.”

Thiệu Trạm một tay cầm bút, tay còn lại thò vào trong hộc bàn lấy điện thoại ra: “Được, tôi tra tin tức trước đã rồi cậu hẵng giả bệnh.”

Hắn nói xong câu này, Hứa Thịnh cũng nhớ lại trải nghiệm thê thảm lần trước giả bệnh: “…”

Tuy bây giờ chuyện giải đấu năm trường còn chưa giải quyết, Hứa Thịnh vẫn tạm thời ném chuyện này ra sau, không nhịn cười được: “Anh này, em có nói với anh là lúc đó anh ho vô cùng giả trân chưa?”

Thiệu Trạm tra xong tin tức, ném điện thoại về chỗ cũ: “Thế em khụ giống lắm à?”

“Vẫn giống hơn anh.” Bây giờ Hứa Thịnh nhớ lại chỉ cảm thấy không tin nổi, “Mẹ nó, lúc đó vào phòng cách ly em ngu người luôn.”

Cậu còn nhớ lại cảnh tượng lúc đó đám Trương Phong nước mắt nước mũi ròng ròng, từ đằng xa nhìn bọn họ qua song sắt: Đừng từ bỏ hi vọng sống…

Hứa Thịnh: “Lần này chắc không trùng hợp như vậy đâu nhỉ?”

Hôm sau, Hứa Thịnh vừa định lấy khẩu trang ra thì Trương Phong nghe thấy tin tức về cuộc thi chạy đến lớp 12-7 tìm cậu: “Mày sắp tham gia cuộc thi à?”

Trương Phọng dựa vào bên cửa sổ nói: “Đỉnh ghê đại ca, chân nhân bất lộ tướng nha. Mày lấy khẩu trang ra làm gì? Cơ thể khó chịu à?”

Hứa Thịnh đã lấy khẩu trang ra đeo lên, một tiếng “ờ” cách lớp khẩu trang nghe vô cùng trầm khiến Trương Phong không nghe rõ.

Thiệu Trạm đến muộn mấy phút, ném kẹo mua từ cửa hàng bán đồ ăn vặt lúc đi ngang qua căn tin lên trên bàn Hứa Thịnh. Với tư các là người làm chứng, trước khi kéo ghế ra ngồi xuống, hắn định nói giúp mấy câu: “Tối qua cậu ấy…” Cảm lạnh.

Trương Phong: “Nói đến chuyện cơ thể khó chịu thì trường chúng ta vô cùng coi trọng học sinh khối 12, lo lắng sức khỏe chúng ta trước khi thi có vấn đề gì đó, mấy ngày trước một học sinh trong lớp tao chỉ hắt hơi một cái mà thôi, Cố Diêm Vương đã đích thân dẫn cậu ta đến phòng y tế, vừa đo nhiệt độ vừa định đưa đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.”

Trương Phong đang nói thì cảm thán: “Nhà trường đúng là quan tâm bảo vệ chúng ta!”

Ngón tay lột kẹo của Hứa Thịnh khựng lại: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh dần dần mất đi.

Trương Phong chẳng hề

hay biết cơ thể của hai người đối diện đều cứng đờ: “Sao hai người không nói gì? Vừa rồi nói cậu ta tôi qua sao?”

Thiệu Trạm sửa lại lời nói: “Tối qua cậu ấy ngủ khá muộn, cậu đừng làm phiền.”

Trương Phong ngơ ngác “ồ” một tiếng, lại quay sang Hứa Thịnh: “Đại ca, thế mày đeo khẩu trang làm gì?”

Hứa Thịnh: “Cho ngầu.”

Trương Phong chấm hỏi trong lòng.

Hứa Thịnh đưa tay lên kéo mép khẩu trang, khẽ kéo khẩu trang màu đen xuống, lộ ra nửa sống mũi cao thẳng: “Thích đeo thôi, làm màu không được à?”

“…” Trương Phong nói, “Được.”

Tuy cách nói này vô cùng khó hiểu nhưng Trương Phong không thể không thừa nhận dùng từ “làm màu” rất đúng, ngầu thật.

Sau khi Trương Phong đi, Hứa Thịnh tháo khẩu trang xuống luôn, tiện tay nhét vào trong hộc bàn, cắn nát kẹo, tuyệt vọng chấp nhận số mạng: “Có đề thi giải nào không? Tôi làm mấy đề thử xem.”

Nước tới chân mới nhảy là cách cuối cùng rồi.

Thiệu Trạm cũng không kèm lung tung cho cậu, phạm vi khoanh lại đều là đề dùng trong thi đại học, coi như đề nâng cao để kèm cho cậu.

Buổi tối, Hứa Thịnh ngồi trước bàn, trên bàn đặt mấy quyển “đề luyện tập thi giải”. Trước khi cầm bút, cậu cầm lòng không đặng nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình: Cái quái gì đây? Để một học sinh dốt đi con đường này, là chuyện gì hả? Khiến cậu gặp những chuyện này.

Hứa Thịnh luyện rất là tốn sức, nhưng nói thế nào cũng là người từng tham gia thi, một vài câu hỏi cậu từng nhìn thấy trước đó.

Có câu phúc họa liền kề*, sau khi Hứa Thịnh bắt đầu luyện thi giải thì bài thi thử môn Toán một tuần sau cậu thi được số điểm cao chưa từng có trong lịch sử: 131 điểm. (*ý chỉ chuyện xấu có thể dẫn đến kết quả tốt, chuyện tốt có thể dẫn đến kết quả xấu)

Lúc Chu Viễn phát bài thi tay cũng run rẩy: “Hứa Thịnh giỏi lắm, 131 điểm, thầy nằm mơ cũng chưa từng mơ thấy em được số điểm này!”

Hứa Thịnh: Cảm ơn thầy, em có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình có ngày hôm nay.

Tuy thi môn Toán thỉnh thoảng được điểm cao nhưng trong lòng Hứa Thịnh vẫn không chắc, độ khó đề thi giải cách đề thi bình thường một khoảng rất xa. Cậu luyện đến bây giờ có thể đọc hiểu đề đã giỏi lắm rồi, hầu như chỉ có thể giải được câu thứ nhất, mấy câu đằng sau chỉ nghĩ thôi cũng tốn thời gian.

Tất cả mọi người đều mong chờ giải thi năm trường được tổ chức vào chủ nhật như thường lệ.

Năm nay Lâm Giang không còn là chủ nhà nữa, học sinh Lục trung phải tập trung từ sớm, đi xe buýt đến trường trung học Tinh Kiếm.

Lần tham gia này của Hứa Thịnh không giống với lần trước, cậu mặc đồng phục nghiêm chỉnh, nói nghiêm chỉnh thì cũng không nghiêm chỉnh mấy. Lúc tắm rửa, trong đầu cậu đều là công thức tính toán, khóa kéo áo khoác mở ra, trước khi đi bị Thiệu Trạm kéo về lại.

Lưng Hứa Thịnh đè lên ván cửa, lúc bị Thiệu Trạm chợt lại gần cướp đi hô hấp, đã ép cho tỉnh táo hơn.

Thiệu Trạm hôn thật mạnh lên môi cậu, tay duỗi xuống dưới, tìm khóa kéo lành lành, dễ dàng kéo khóa kéo lên: “Câu không biết thì bỏ trống, nếu chủ nhiệm Cố hỏi thì bảo thầy ấy tìm tôi.”

Có thể có rất nhiều lý do giải thích.

Ví dụ như hắn không đoán trúng tủ.

Tóm lại có thể qua được.

Nhóm đi thi của Lục trung Lâm Giang tổng cộng tám thí sinh, khán giả thì đi không ít, tổng cộng đi ba chiếc xe buýt lớn.

Cổng trường trung học Tinh Kiếm cách tòa nhà tổng hợp một khoảng rất xa, tường rào kiểu dáng châu Âu bao xung quanh trường, sau khi cửa sắt chậm rãi kéo ra, đi qua một đoạn đường rợp bóng cây xanh mới có thể nhìn thấy tòa nhà tổng hợp với hai chữ “Tinh Kiếm” to tướng.

Trên đỉnh tháp nhổ lên cao cao bên phải tòa nhà tổng hợp treo một đồng hồ chữ số La Mã màu sám.

Bên cạnh là một dòng chữ nhỏ giống như khẩu hiệu của trường: “Người dám lãng phí dù chỉ một thời gian ngắn chứng tỏ người đó không hiểu toàn bộ giá trị của sinh mệnh đáng quý.” – Darwin.

Trường học “nhà giàu” danh bất hư truyền.

Lâm Giang đến rất sớm, lúc nhóm tham gia thi đấu xuống xe, ở quảng trường vẫn chưa có trường nào khác đến, các học sinh thầm thì bàn tán: “Giàu ghê đó.”

“Nghe nói Tinh Kiếm là trường quý tộc lâu rồi, nhưng không ngờ là giàu như thế này.”

Trên quảng trường đã giăng băng rôn, “Giải thi năm trường lần thứ 16 tổ chức ở trường chúng tôi. Nhiệt liệt chào đón tất cả các trường tham gia”.

Hứa Thịnh ngồi trên bậc thang ở chính giữa quảng trường, Thiệu Trạm tranh thủ chút thời gian cuối cùng tưới chút định lý cho cậu: “Còn nhớ định lý Ceva* không?” (*Định lý Ceva là một định lý phổ biến trong hình học cơ bản. Cho một tam giác ABC, các điểm D, E, và F lần lượt nằm trên các đường thẳng BC, CA, và AB. Định lý phát biểu rằng các đường thẳng AD, BE và CF là những đường thẳng đồng quy khi và chỉ khi: AF/FB x BD/DC x CE/EA = 1)

Đặc điểm của Hứa Thịnh là rất biết tỏ vẻ, dù bây giờ cậu không nhớ gì hết nhưng khi nói ra hai chữ “không nhớ” vẫn tràn đầy tự tin, ngồi trên bồn hoa ngẩn người cũng xuất hiện cảm giác “cái gì ông đây cũng biết”.

Từ đầu đến cuối chưa đến mười phút, xe buýt của những trường tham gia khác cũng dần dần chạy từ cổng trường vào, lần lượt từng nhóm bước xuống xe buýt. Trường đến thứ hai là Anh Hoa từng gặp năm ngoái. Học sinh 12 năm ngoái tham gia của Anh Hoa đã tốt nghiệp, mới thay máu học sinh khối 10, nghe nói khối 10 khóa mới năm nay của Anh Hoa cũng có hai thí sinh thiên tài khó đối phó.

Đồng phục và logo của mấy trường này năm ngoái Hứa Thịnh đã từng nhìn thấy.

Xe của thí sinh tham gia đều là từng tốp từng tốp bước xuống, toàn bộ đều là từ sáu đến tám người. Nhưng mà chiếc xe buýt chạy vào cuối cùng lại khác hoàn toàn với những trường còn lại, cửa sổ đặt một tấm bảng, trên đó viết “Lập Dương”.

Cửa xe buýt dần mở ra, mấy giáo viên xuống xe trước.

Sau đó hai cậu con trai mới một trước một sau bước xuống xe.

Mặt trời giữa trưa chói chang, người đi đầu trước khi xuống xe thì để tay ra sau kéo mũ lên, hơi cúi người, cái nón màu đen đội lên gần hết, che đi dung mạo tuấn tú thậm chí có mấy phần sắc xảo.

Tay cậu đặt lên cửa xe, sau khi cậu xuống xe mới có thể nhìn thấy người đứng đằng sau cậu từ các góc độ khác. Cậu con trai còn lại có dáng người rất cao, đang nghiêng đầu mỉm cười, chào hỏi với bác tài. Lúc cậu ta nghiêng đầu, mọi người có thể nhìn rõ đường cổ nhọn của cậu ta.

Đến khi người xuống xe trước gõ lên cửa xe mấy cái cảnh cáo: “Mau lăn xuống.”

… Những trường khác đến đều là một nhóm người, Lập Dương thật sự chỉ có hai người.

______________________

Lảm nhảm: Sắp gặp người quen rồi:))))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện