Dịch: LTLT
Hứa Thịnh đưa một tay ra, cầm lấy cái túi, lật xem mấy quyển ở sau: “Không có chữ luyện không đẹp: Giáo trình học cấp tốc thể Hành Giai”, “Nét chữ nét người: Năm phiên bản bảng chữ mẫu nét bút của vạn quyển Hoa Hạ”.
…
Đều là vở luyện viết.
Hứa Thịnh không lật nổi nữa.
Dựa theo độ dày và trọng lượng của túi đồ này, xem ra vở luyện viết mà Thiệu Trạm mua không dưới mười quyển, có đầy đủ các kiểu chữ, từ nhập môn cho đến bản nâng cấp đều có cả, độ tự do cao vô cùng.
Không biết có phải vì Thiệu Trạm mua quá nhiều vở luyện viết không mà trong túi thậm chí còn có một cây viết được nhà sách hiếu khách tặng cho.
Hứa Thịnh khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc tan học, vốn dĩ cho rằng có thể thoát khỏi lời nguyền “Thiệu Trạm” này, cũng gửi gắm hy vọng vào ngày mai thức giấc có thể đổi về lại: “Cậu còn có lòng mua vở luyện viết, cậu mẹ…” Cậu nói đến đây, trong cái nhìn chăm chú không có chút độ ấm gì của Thiệu Trạm lại nuốt câu chửi thề vào lại, “Cậu lên cơn gì vậy?”
Thiệu Trạm có thể đi nhà sách mua vở luyện viết, đối với hắn mà nói cũng là một kiểu thử thách.
Trong nhà sách vốn còn có vài học sinh đang lựa tài liệu tham khảo, hắn vừa vào nhà sách, chưa đến mười giây đã đuổi sạch người trong nhà sách giùm ông chủ, lập tức hưởng thụ đãi ngộ bao tiệm.
Cậu mua nhiều quyển luyện viết như thế cũng hoàn toàn là vì không có thời gian chọn, ông chủ nhà sách đứng bên cạnh thở dài: “Bạn học à, cậu mua nhanh lên chút, chúng tôi còn phải làm ăn.”
Hôm nay đi học Hứa Thịnh có thể cướp được bài làm từ trong tay Mạnh Quốc Vĩ, sau này thì không nói chắc được. Nếu như giáo viên bộ môn nào đó hứng chí lên gọi cậu lên bảng giải đề, chữ viết của Hứa Thịnh vừa xuất hiện, thì cậu có nhảy sông Hoàng Hà cũng không giải thích được.
Thiệu Trạm: “Chữ cậu xấu quá.”
Hứa Thịnh nhìn gương mặt giống như bị đông đá ở trước mặt mình: “…” Rất muốn chửi người, nhưng không thể nào phản bác được.
Thiệu Trạm đeo ba lô ở một bên vai, cho cậu một lựa chọn khác, khi hắn nói chuyện hơi cúi người xích lại gần một chút, vô hình trung khiến người khác cảm thấy bị áp bách, tói mái che khuất mắt: “Không luyện cũng được, ngày mai tôi đi học đổi lại tay phải.”
Hứa Thịnh không chỉ muốn chửi người, ngay cả ý muốn đánh người cũng có luôn rồi.
Nếu như Thiệu Trạm đổi lại viết chữ bằng tay phải thì giáo viên bộ môn bỗng nhiên phát hiện chữ viết Hứa Thịnh tiến bộ vượt bậc, lên thẳng trình độ học thần, lực công kích còn mạnh hơn.
Hai lựa chọn, chọn cái nào cũng chết, khác biệt chỉ là cái nào chết thảm khốc hơn mà thôi.
Hứa Thịnh chẳng muốn chọn cái nào hết.
Thiệu Trạm nói xong, không muốn dây dưa ở vẫn đề này nhiều quá, đang chuẩn bị quay người đi thì Hứa Thịnh nhanh tay lẹ mắt kéo lại: “Chờ chút.”
Hứa Thịnh nắm chặt lấy cổ tay Thiệu Trạm, cậu chỉ cần chuẩn bị xong tư tưởng, thỉnh thoảng từ bỏ giới hạn cuối cùng thì cái gì cũng có thể nói được, cò kè mặc cả nói: “Hai mươi trang nhiều quá, cộng hết chữ tôi viết ở học kỳ này cũng không nhiều đến vậy, thương lượng chút đi, mười trang.”
Thiệu Trang nhìn cậu không nói gì.
Hứa Thịnh bắt đầu nói dối không chớp mắt: “Vạn sự khởi đầu nan, chuyện gì cũng không thể một phát là xong, đạo lý này chắc cậu cũng hiểu, tin là cậu sẽ không đối xử vô tình với bạn học như vậy đâu…”
Nhưng mà câu nói này của Hứa Thịnh vừa mới nói nửa đầu, lập tức bị nghẹn lại.
“Tôi ra vẻ đạo mạo, tán tận lương tâm, không chút nhân tính.” Thiệu Trạm nói đến đây, ngừng một chút, lại nói, “À, còn có một cụm, không bằng cầm thú.”
“…”
Thiệu Trạm: “Buông tay.”
Hứa Thịnh thả tay ra, nhìn Thiệu Trạm về lại phòng ký túc đối diện, đóng cửa lại.
Cậu đó giờ viết chữ đều tùy hứng, vui vẻ thì viết thế nào ra thế đó.
Cũng không phải không có giáo viên muốn tặng vở luyện viết cho cậu, năm lớp 10 Cố Diêm Vương từng khuyên cậu: “Trò nhìn chữ của trò đi, viết như gà bới, tôi ở bên đường tùy tiện kéo một người, viết bằng chân còn rõ ràng hơn trò viết nữa! Vốn dĩ điểm đã thấp rồi, điểm trình bày cũng không kiếm được, ra khỏi cổng trường rẽ phải đến nhà sách Tân Hoa, nhanh đi mua mấy quyển luyện viết về luyện! Đi nhanh lên!”
Lúc đó Hứa Thịnh không nghe, trong miệng nói xong “Cố chủ nhiệm, tạm biệt” thì đi ra ngoài.
Luyện chữ?
Nói đùa gì vậy, Hứa Thịnh cậu cho dù nằm mơ cũng không thể mơ được cái khung cảnh này.
Mười phút sau, Hứa Thịnh ngồi trước bàn, chịu nhục lật trang thứ nhất ra.
Trước khi viết, trong đầu cậu hiện ra một hàng chữ: Chắc chắn tôi sẽ cảm thấy hối hận vì hành động tối hôm nay.
Luyện viết trang đầu tiên, bên trái một hàng ô chữ “điền” (田), trong ô là ba nét bút cơ sở: nét ngang, và hai nét sổ khác ở phần cuối.
Dưới ô chữ điền có một hàng chữ nhỏ ghi chú kỹ xảo viết chữ và trọng điểm viết chữ: Nét ngang, nâng bút khẽ chạm ở một điểm, thuận thế di chuyển bút sang phải, chú ý trái thấp phải cao, chiều dài có hơi cong…
Hứa Thịnh đè tờ giấy mô phỏng lên trên bảng chữ mẫu, mạnh mẽ khống chế tâm trạng của bản thân, dựa theo trong ô luyện tập bên phải mô phỏng một hàng “tam”. (三)
Sự oanh tạc wechat của Trương Phong vẫn đang tiếp diễn.
Trương Phong: Đúng rồi, đại ca hôm nay tan học sao mày lại đi nhanh dữ vậy?
Thì sợ mày tìm tao đó.
Trương Phong: Vốn dĩ còn muốn hỏi mày đi chơi bóng rổ không.
Chuyện tao sợ chính là mày tìm tao chơi bóng rổ đó.
Trương Phong: Bây giờ mày đang làm gì thế?
Hứa Thịnh nhìn bảng chữ mẫu của mình, trả lời lại hai chữ: Chơi game.
Trương Phong: Chơi cùng đi?
Hứa Thịnh: Mày tự chơi đi, tao muốn luyện tập di chuyển.
Hứa Thịnh: Con người không thể cứ dựa vào đồng đội, mày phải học tự mình carry*. (*Carry là được dùng để ám chỉ những vị tướng có khả năng gánh team ở giai đoạn cuối của trận đấu.)
Trương Phong: …
Chờ Hứa Thịnh từ trong bảng chữ mẫu ngẩng đầu lên, bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tốt mịt, tiếng ve kêu râm ran, cơn gió khô nóng thổi qua giữa bóng cây, lúc này cậu mới nhận ra vậy mà cậu đã luyện chữ gần một tiếng đồng hồ.
Hứa Thịnh quăng bút đi, ngồi không ngay ngắn một chân co lên, cái chân co đạp ở mép ghế, ngửa cổ ra đằng sau, sau đó vô thức cầm lấy chai nước khoáng trên bàn.
Mở nắp ra, miệng bình vừa mới để lên miệng, còn chưa