Dịch: LTLT
Giáo viên môn Văn của lớp 7 chính là lão Mạnh, Mạnh Quốc Vĩ mang theo một chồng vở bài tập vào lớp, đặt chồng bài tập lên trên bàn: “Vào lớp thôi, đồ đạc nên dọn dẹp thì dọn vào đi.”
Ánh mắt của anh quét xuống bục giảng, ngừng ở hàng cuối một chút, phát hiện Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đã đổi chỗ xong hết rồi.
Mạnh Quốc Vĩ: “Nội dung của tiết này như sau, đầu tiên chúng ta học xong bài thi từ cổ mà tiết trước chưa giảng hết, sau đó thầy đặc biệt chuẩn bị mấy câu đánh giá thi từ cổ cho các em, nếu kịp thời gian thì tiện thể thầy giảng chung luôn…”
Tiết Văn từ trước đến nay luôn nhàm chán.
Mạnh Quốc Vĩ dạy học cực kỳ nghiêm túc, tranh thủ từng giây từng phút, chỉ giảng nội dung bài học. Đối với học sinh dở như Hứa Thịnh mà nói thì chỉ có kiểu giáo viên vào lớp kể chuyện ngoài lề mới miễn cưỡng lên tinh thần ngồi nghe một chút, còn học kiểu này thật sự giày vò mà.
Mới đầu cậu còn ráng chống mí mắt lên nghe Mạnh Quốc Vĩ giảng cái gì mà “dụng ý chính” với “bút pháp nghệ thuật”, nghe đến phần sau thì không còn nghe rõ gì nữa.
Thiệu Trạm cong ngón tay gõ lên trên bàn một cái cho cậu tỉnh lại, nhắc nhở: “Nghe giảng, viết bài.”
Hứa Thịnh cào tóc, thật vất vả mới mở mắt ra được, dựa vào nguyên tắc tôi thảm như này thì cậu cũng đừng hòng thoải mái, cậu lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cũng nhắc nhở hắn: “Đừng ngẩng đầu nhìn bảng. Chưa bao giờ đi học mà tôi nhìn bảng hết, ngủ, chơi game, chọn một trong hai.”
“…”
Hứa Thịnh quăng điện thoại đến trước mặt Thiệu Trạm: “Trong phân loại game tự cậu chọn một trò muốn chơi.”
Mặc dù hai người đã đổi cơ thể, nhưng phòng ngủ, điện thoại, những đồ vật riêng tư đều tạm thời chưa đổi.
Ai cũng không biết tình hình bây giờ khi nào mới kết thúc, con người là sinh vật rất giỏi tự cho bản thân chút hy vọng trong tiềm thức, hai người đều cảm thấy tình huống này chắc hẳn sẽ không duy trì quá lâu.
Điện thoại không cần mật mã, Thiệu Trạm dùng vân tay là giải khóa được ngay.
Hắn quẹt mở khóa màn hình điện thoại Hứa Thịnh, còn chưa kịp tìm phân loại trò chơi thì đã bị một tấm hình nền điện thoại rất đặc biệt hấp dẫn.
Là một tấm kí họa cảnh đường phố.
Cả bức vẽ là một đoạn đường phố, đèn đường, một góc mặt tiền của cửa hàng. Trong cửa hàng có hai nhân viên đứng quay lưng về phía cửa đang nói chuyện với khách hàng, nhưng những chi tiết này đều chỉ dùng lác đác mấy nét bút vẽ ra mà thôi, được miêu tả nhiều nhất lại là một chú mèo đang híp mắt ngủ dưới đèn đường ở góc phố hẻo lánh.
Dáng vẻ chú mèo ngủ gật vô cùng ngoan ngoãn, thu lại nanh vuốt, cái đuôi cuộn tròn.
Những bộ phần khác dùng bút chì khẽ quẹt một lớp, tạo nên một loại cảm giác đêm tối, chỉ còn lại một vòng sáng dưới ánh đèn đường. Sau đó đường vẽ kéo dài qua một bên khác, trở nên trống trải lạ thường.
Dấu vết do người vẽ của bức tranh này rất rõ, trông không giống ảnh trên mạng.
Với lại pixel không cao, hiệu quả điện thoại chụp không tốt, khiến bức tranh có hơi mơ hồ, tối tăm mờ mịt.
Hứa Thịnh thấy hắn một lúc lâu không có phản ứng, dựa theo trên bảng chép xong phần dụng ý chính, xoay viết nghiêng đầu nói: “… Cậu đừng nói với tôi cậu lớn như này rồi mà chưa từng chơi game nhé.”
Hứa Thịnh nói xong, cảm thấy không chừng thật sự còn có khả năng này, cậu ngồi học cảm thấy nhàm chán cực kỳ, lập tức hào hứng lên: “Như này đi, tôi dạy cậu.”
Thiệu Trạm quẹt qua trang khác, nhấn vào phân loại game: “Quay đầu lại.”
Hứa Thịnh nhún vai, lại cầm viết quay một vòng. Mạnh Quốc Vĩ đang một tay cuộn sách giáo khoa, viết trên bảng: “Vì vậy những gì mới nói chỉ còn lại ý nghĩa bên ngoài của nó, mà ý nghĩa bên trong…”
Trong điện thoại của Hứa Thịnh những thứ khác thì không có còn game thì cả đống, từ Tiêu Tiêu Lạc đấu địa chủ đến Vương Giả Vinh Quang, chỉ có bạn nghĩ không ra chứ không có game nào cậu ta chưa từng chơi.
Thiệu Trạm lười chọn, tiện tay mở một trò.
Vừa vào, thi đấu còn chưa tìm thấy, một người bạn tên “Cuồng Phong Lãng Điệp” gửi đến mấy cái tin nhắn.
Cuồng Phong Lãng Điệp: Đại ca, mày với học thần. Hai người, ngồi cùng bàn?
Cuồng Phong Lãng Điệp: Nếu như mày bị bắt cóc thì mày nháy mắt với tao.
Cuồng Phong Lãng Điệp: Mấy ngày trước mày còn nói với tao người như cậu ta…
Dù sao cũng là tài khoản game của người khác, vốn dĩ Thiệu Trạm không định xem, nhưng mấy chữ “người như cậu ta” xuất hiện, Thiệu Trạm lại ngừng.
S:?
Tên tài khoản game của Hứa Thịnh rất đơn giản, chỉ có một chữ cái.
Sau khi gửi dấu chấm hỏi này đi, cách chừng nửa phút, bên kia mới gửi lại một chuỗi dài.
Cuồng Phong Lãng Điệp: Ra vẻ đạo mạo, tán tận lương tâm, không chút tính người, quả thật là một kẻ bệnh tâm thần, tao nghĩ cái đã, à còn có một cụm, không bằng cầm thú.
“Cuồng Phong Lãng Điệp là Trương Phong.” Hứa Thịnh đúng lúc nhớ ra, cậu vừa onl thì tám chín phần Trương Phong sẽ đến tìm cậu, “Lớp 1, có thể cậu ta sẽ đến tìm tôi, tóm lại mặc kệ cậu ta nói cái gì cậu cứ trả lời ‘ờ’ là được.”
Hứa Thịnh nói xong, quả nhiên nhìn qua khóe mắt thấy bốn chữ Cuồng Phong Lãng Điệp đang ở trên màn hình: “Cậu ta nhắn gì đó?”
Thiệu Trạm quay màn hình qua, đối diện với cậu.
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm dường như là cười lạnh một tiếng, cái từ “cười lạnh” này không chính xác lắm vì từ “lạnh” đã chiếm hết 99.99% rồi: “Môn Văn thi được có nhiêu đó điểm, vậy mà cũng rất biết dùng thành ngữ đó.”
Hứa Thịnh cứng đờ, tự giác quay đầu về lại, tiếp tục nghe giảng.
Trương Phong không hề biết mình đã bán đứng Hứa Thịnh.
Cậu ta ở lớp 1, nhìn chằm chằm “Hứa Thịnh” tự mình bắt đầu chơi, không dẫn cậu ta theo, cảm thấy hoang mang vô cùng.
Trước đây trong lòng Trương Phong cũng ngưỡng mộ học thần, dù sao thành tích tốt đến thế kia, tục xưng nghịch thiên, rất khó để người khác không bội phục, không phục không được, cho nên giờ mới năm lần bảy lượt đến lớp 7 chỉ để nhìn học thần một cái.
Nhưng Hứa Thịnh bị phạt kiểm điểm cộng thêm bị quản giáo khắp nơi, đối với Thiệu Trạm phiền không chịu được, nghe Trương Phong lải nhải hai chữ học thần đã phiền rồi: “Mày cần anh em hay là học thần?”
Trương Phong vỗ đùi: “Đương nhiên là anh em!”
Trong lúc Thiệu Trạm chơi game, Mạnh Quốc Vĩ đã phát bài tập xuống.
Hứa Thịnh mở bài tập ra, cúi đầu nhìn câu đầu tiên.
Trong lòng cậu thầm nói, độ khó đóng vai “Thiệu Trạm” lúc học môn Văn không tính là cao, dù sao chữ Hán nếu là người thì đều có thể xem hiểu, với lại có thế nào thì vừa rồi cậu cũng ráng chống đỡ nghe xong nửa tiết.
Mấy kiến thức cơ bản quan trọng vẫn biết.
Hứa Thịnh tràn đầy tự tin như thế bắt đầu viết câu đầu tiên.
“Sai rồi.” Thiệu Trạm đánh được nửa trận, bỗng nhiên nói.
“Câu nào sai?” Hứa Thịnh ngẩng đầu.
“Cậu nên hỏi, cậu làm đúng được câu nào.”
“…”
Hứa Thịnh không biết Thiệu Trạm phân tâm như thế nào, còn có thể vừa chơi game vừa nhìn cậu giải đề: “Mấy câu này, không câu nào đúng?”
Hứa Thịnh lại một lần nữa đối diện với sinh vật học thần này.
Thiệu Trạm chắc hẳn không thường chơi game, nhưng suốt một ván này thao tác cơ bản và kỹ năng đều đã biết gần hết rồi, bắt đầu ván thứ hai vậy mà đã mơ hồ có dáng vẻ của người chơi lão luyện, so với Trương Phong đã chơi một năm vẫn còn cùi bắp thì sự so sánh