Dịch: LTLT
“Ầm ầm!”
“Cho tao mượn đáp án chép coi.” Trước khi nộp bài là lúc sôi nổi nhất của thí sinh trong phòng thi cuối cùng, có thể nhân lúc hỗn loạn chép mấy cậu cuối cùng, “Nhanh lên… Câu này chọn C? Chắc chắn không?”
“Tao cũng không chắc, đều làm bừa.”
“Vậy cậu này thì sao?”
“Câu này càng không chắc.”
“…”
Thiệu Trạm giống như Hứa Thịnh đã dặn, sau khi tham khảo đáp án của áp chót thì nằm sấp xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên tai lại bỗng dưng vang lên một đợt tiếng sấm, ngay sau đó ý thức theo tiếng sấm dần dần rơi vào hỗn độn, có thể nặng nề bất thường, nhưng một phần ý thức khác thì lại từ từ lơ lửng.
Sau khi mấy tiếng sấm qua đi, bầu trời vốn đang tĩnh lặng bắt đầu xảy ra tình huống kỳ lạ mà những người khác không nhìn thấy… Bầu trời lóe ra ánh sáng chói mắt, trời xanh vô tận trên đầu giống như một cái bóng đèn khổng lồ.
—
“Em học sinh…”
“Em học sinh này, nộp bài.”
Hứa Thịnh cảm thấy hình như mình đã ngủ rất lâu, bên tai là giọng nói già giặn của giám thị, hối cậu nhanh chóng nộp bài… Khoan đã? Già giặn? Giám thị chính của phòng thi đầu tiên chẳng phải là giáo viên nữ sao? Tuổi của hai giáo viên cộng lại chưa quá ba mươi tuổi nữa.
Ở đâu ra già giặn chứ?
Nhưng mà lý trí nói cho cậu biết quả thật là giọng nói già giặn hiền hậu, giọng nói đó sau khi thúc giục một hồi có hơi không kiên nhẫn, thầy ấy trầm giọng nói: “Chuyện gì thế này, lúc thi đi ngủ…”
Hứa Thịnh mơ hồ nhận ra sự bất thường, cậu nhúc nhích ngón tay, cuối cùng thoát khỏi ý thức hỗn độn, mở mắt ra.
Đập vào trong mắt là bàn học, Hứa Thịnh chống người ngồi dậy, phát hiện đầu đau vô cùng, sau đó nhìn thấy chữ viết lộn xộn trên bài thi ở dưới cánh tay của cậu. Nét chữ này rõ ràng không phải của cậu, vì dù có lộn xộn cũng lộn xộn đẹp hơn cậu nhiều.
Phòng thi đầu tiên cũng không có ồn đến vậy, thậm chí có người tưởng rằng giám thị không nghe thấy mà lớn tiếng la lên: “Câu cuối cùng làm sao, mày đừng nhúc nhích, tao chép được bước nào hay bước đó, mau cứu anh em đi.”
Giám thị không rảnh lo mấy chuyện đó, thí sinh trước mặt không coi ai ra gì mà ngủ, còn kêu không tỉnh thật sự quá phách lỗi mà, giám thị tức đến dựng râu trợn mắt: “Thích ngủ như vậy thì về nhà ngủ đi, còn đến thi làm gì!”
Nói xong, giám thị rút bài thi của Hứa Thịnh đi.
Trong lúc giám thị rút bài thi đi, Hứa Thịnh liếc thấy họ và tên thí sinh trong cột, rành rành hai chữ: Hứa Thịnh.
Đây là bài thi của cậu?
Hứa Thịnh mơ màng một hồi, lúc này mới bất tri bất giác cúi đầu xuống, trên người cậu mặc một chiếc áo thun màu đen.
Sau khi bài thi bị thu đi, trên bàn chỉ còn lại một tờ giấy nháp gần như trắng tinh.
Lúc này cậu mới chú ý thấy chính giữa giấy nháp có để lại bốn chữ: Thi xong đừng đi.
Là chữ của Thiệu Trạm, bởi vì viết vội vàng nên càng lộn xộn.
Bên cạnh có người nộp bài xong, tràn đầy nhiệt huyết dọn dẹp xong đồ đạc chuẩn bị nghênh đón cuối tuần vui vẻ, khi đi ngang qua bàn cậu thì gọi một tiếng: “Anh Thịnh!”
“Ờ.” Hứa Thịnh kéo cổ áo, đã rất lâu không nghe thấy xưng hô này, qua mấy giây mới trả lời, “Có chuyện gì?”
“Không hổ là ông mà, ngủ đến bây giờ, mặt giám thị cũng đen luôn.” Vương Cường là bạn lớp 10 của Hứa Thịnh, cậu ta lại nói, “Tối có kế hoạch gì không? Chúng ta lâu rồi không có cùng nhau lên mạng.”
Hứa Thịnh không đáp.
Bây giờ trong đầu cậu đều là: Đổi về rồi? Thiệu Trạm đâu, cậu ấy đổi về chưa.
“Hôm khác đi.” Hứa Thịnh cầm viết mực đứng lên, ra khỏi phòng thi, “Tui còn có việc.”
Tốc độ thu bài của phòng thi đầu tiên khá nhanh, Hứa Thịnh chạy đến đó thì người đã đi gần hết rồi. Cậu xuyên qua đám đông chen chúc ở phòng thi, đi đến cửa sau thì đúng lúc gặp Thiệu Trạm đang bước ra.
Trong lúc đó, có vài người nhỏ giọng bàn tán ở hành lang: “Nghe nói lúc thi học thần ngủ gật?”
“Phải đó, giám thị gọi cậu ấy một lúc lâu cậu ấy mới tỉnh.”
“Sao lại ngủ nhỉ, học thần thi cử từ trước đến đều rất nghiêm túc mà.”
“Có thể là lần thi này đối với học thần mà nói thì quá đơn giản, sau khi kiểm tra xong thì không có gì làm.” Mấy người bạn học này đã tìm xong lý do cho Thiệu Trạm, hoàn toàn là hiện trường tiêu chuẩn kép cực lớn, còn nói, “Nhưng mà ngủ lúc thi cũng ngầu quá đi!”
Nhân vật chính trong câu chuyện, anh chàng đẹp trai ngủ lúc thi đang cầm giấy nháp trong tay, một tay đút trong túi quần, bước ra khỏi phòng thi đầu tiên. Không khác gì lần đầu tiên gặp Hứa Thịnh, đồng phục quy củ, lạnh lùng cả người.
Nhưng mà vẻ lạnh như tiền của Thiệu Trạm bây giờ đã hoàn toàn không xi nhê với Hứa Thịnh: “Bạn cùng bàn, so ám hiệu không?”
Thiệu Trạm: “So cái gì?”
“Chẳng phải thường hay có kiểu chuyện kỳ lạ.” Hứa Thịnh nói, “Chính là một ngày nọ, bên cạnh có người biến mất, nhưng người thường xuyên lui đến thật ra đã không còn là người lúc đầu nữa…”
Thiệu Trạm đưa tờ giấy nháp làm toán lung ta lung tung trong tay cho cậu: “Cậu có thời gian xem mấy câu chuyện nhảm nhí đó không bằng học thêm vài công thức, thì câu hỏi điền vào chỗ trống cũng sẽ không sai câu nào.”
“…” Xem ra người bên trong không bị đổi sai.
Thiệu Trạm cũng chỉ kịp lướt mắt nhìn tờ giấy trả lời, trên đó thảm không nỡ nhìn, chỉ nhìn thấy một câu hỏi điền vào chỗ trống, vội vàng lướt qua thì thấy không có câu nào đúng hết. Hắn không dám tưởng tượng mấy môn khác bị Hứa Thịnh trả lời thành cái giống gì.
“Chúng ta coi như là đổi về lại rồi sao?… Sao lại cứ đúng lúc kết thúc kiểm tra tháng vậy?” Hứa Thịnh nghĩ đến tiếng sấm kỳ lạ đó, lại hỏi, “Cậu có nghe thấy tiếng sấm không?”
Thiệu Trạm: “Nghe thấy.”
Chẳng lẽ sấm mới là điểm quan trọng?
Lần này không trèo tường, thậm chí hai người đều không có bất cứ tiếp xúc thân thể gì đã đổi về lại.
Nhưng có liên quan gì đến kiểm tra tháng chứ?
Song những chuyện này có nghĩ đi nữa cũng sẽ không tìm được đáp án.
Trong phòng học lớp 7.
Đám người Hầu Tuấn đang vây quanh máy tính của lớp để chọn bài hát: “Các bạn, chúng ta nghe chút nhạc để làm dịu bầu không khí một chút. Lớp trưởng chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, tận hưởng thời gian vui vẻ cuối cùng trước khi có