Dịch: LTLT
Sân trường của Lục Trung sau khi tan học là náo nhiệt nhất, có đôi khi các nam sinh không thèm ăn tối, giống như ong vỡ tổ mà chạy đến sân bóng giành chỗ. Thỉnh thoảng Hứa Thịnh cũng đi chơi bóng, nhưng công dụng của cậu không chỉ có chơi bóng thôi, khi cậu dẫn một đám người đẩy cửa lưới sắt của sân bóng ra, cầm theo chai nước uể oải đi vào bên trong thì cả trường đều không có ai dám giành chỗ với cậu.
Hứa Thịnh đến sân bóng lộ mặt, co chân ngồi trên bồn hoa ở bên cạnh. Cậu nhìn Trương Phong dùng kỹ thuật ba bước ném rổ vô cùng nghiệp dư để ném bóng nhưng cũng chẳng trúng, ầy ầy mấy tiếng với cả đám.
Nhóm người Trương Phong trên nhảy dưới tránh ở sân bóng, chẳng có gì thú vị.
Hứa Thịnh đưa mắt nhìn ra xa, rời khỏi đám người ồn ào, nhìn về phía con đường ở bên kia sân bóng, con đường đối diện ấy nối liền với con đường đi đến ký túc xá của nam sinh, thiếu niên mặc đồng phục đeo ba lô một bên vai, một bên tai nhét một cái tai nghe, đang đi về phía trạm xe.
Hứa Thịnh nghĩ thầm, cả trường này nhiều người mặc đồng phục như vậy, nhưng dáng người mặc đồng phục của bạn cùng bàn thật sự là vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay.
Bài đọc tiếng Anh trong tai nghe Thiệu Trạm ngừng lại hai giây, ngay sau đó trong tai nghe xuất hiện âm thanh thông báo rõ ràng.
Hắn lướt mở màn hình.
S: Nhìn thấy cậu rồi.
S: Tôi đang ở sân trường, quay đầu lại.
Thiệu Trạm ngừng bước, theo lẽ thường thì chắc chắn hắn sẽ dùng hành động để biểu hiện tám chữ “cậu xem tôi có để ý cậu không”, cộng thêm sau khi trở thành Hứa Thịnh, mang theo danh hiệu anh đại, ký ức của quá khứ và những con người, sự vật trước đây lập tức cuồn cuộn về phía hắn.
Tin nhắn kia xuất hiện càng bất ngờ hơn.
Mặc dù Hứa Thịnh không hỏi nhiều, đúng lúc nói sang chuyện khác, nhưng đôi khi Hứa Thịnh nhạy cảm hơn những gì hắn tưởng, sự nhạy cảm này đến từ quan sát của người khác, hoàn toàn khác biệt với sự tùy hứng biểu hiện bên ngoài.
Nhưng mà ba chữ “quay đầu lại” giống như có ma pháp gì đó, Thiệu Trạm ngước mắt nhìn qua.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn. Mặc trời còn chưa bắt đầu lặn, ánh nắng còn đang nóng rực.
Hứa Thịnh ngồi ở đằng đó trông còn huênh hoang hơn đám người đang chơi bóng.
Trong tay cậu đang cầm chai nước, vạt áo bị gió thổi bay lên, bình thường ngồi trong phòng học khoen tai không dễ nhìn thấy, tia nắng chiếu xuống cái khoen tai ấy phản xạ lại ánh sáng. Thấy Thiệu Trạm quay đầu, Hứa Thịnh mỉm cười, đứng cách một khoảng vẫy tay với hắn.
S: Tuần sau gặp lại.
Thiệu Trạm nhắc nhở cậu: Tuần sau có kết quả.
S:…
Hứa Thịnh đang định trả lời lại gì đó.
Trương Phong lui ra khỏi sân đấu, lấy vạt áo đồng phục lau mồ hôi: “Cô gái ở phía đối diện, vừa rồi có nhìn tao không?”
Hứa Thịnh hoàn hồn: “Cô gái nào?”
“Chẳng phải mới nãy kêu mày nhìn giùm tao sao?” Trương Phong tức rồi, “Chính là cô gái ở đối diện sân đó, cột hai bím tóc, hồi lớp 10 cô ấy ở lớp kế bên lớp chúng ta, chuyện chung thân đại sự của anh em mày không để tâm chút nào vậy.”
“Mày cua lắm người thì thôi đi, sao tao có thể nhớ hết được.” Hứa Thịnh không dám nói cậu chỉ lo nhìn bạn cùng bạn nên quên mất chuyện này, “Với cú lên rổ của mày thì mày vẫn nên cầu xin trời cao là vừa rồi cô ấy không thấy mày đi.”
Trương Phong nghẹn họng, lại cảm thấy phương hướng vừa rồi Hứa Thịnh nhìn rõ ràng không đúng, đưa mắt nhìn theo: “Không đúng, vừa rồi mày đang nhìn gì vậy?”
“…” Hứa Thịnh cầm chai nước nói, “Không nhìn gì hết.”
“Không nhìn gì, mày…”
Trương Phong nói được một nửa thì cũng nhìn thấy bóng áo đồng phụa kia: “Học thần?”
Hứa Thịnh vặn nắp, ngửa đầu uống một ngụm nước, tính lướt qua chủ đề này, nhưng mà Trương Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, giống như nhớ ra gì đó, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vai Hứa Thịnh: “Nói đến học thần thì chuyện lần trước tao vẫn luôn ngại hỏi mày, sau này lại thấy thật sự không hỏi được…”
Hứa Thịnh bị cậu ta vỗ mà giật mình.
Giác quan thứ sáu của đàn ông nói cho cậu biết tám phần là có liên quan đến hành động điên rồ bậy bạ của mình trước đây, hậu quả để lại của việc hoán đổi thân xác.
Quả nhiên như vậy, Trương Phong nói: “Chính là chuyện tieba đó, thật ra mày cũng cảm nhận được mà, tao thấy học thần thích mày đó.”
Sức mạnh của câu nói này không thua gì tiếng sấm ngày hôm qua, nước trong miệng Hứa Thịnh suýt nữa thì phun ra ngoài rồi.
Câu nói sau đó Hứa Thịnh nói vô cùng vất vả: “Mày thấy… cái gì?”
Trương Phong: “Chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao? Một người gần như không chơi tieba như học thần, viết một đoạn văn hơn 500 chữ cho mày, đôi mắt mê người như hoa đào… Mày đừng nói với tao cái gì mà bị hack hay không bị hack, người khác không biết thì thôi chứ tao còn không hiểu à, xin với Mạnh Quốc Vĩ muốn làm bạn cùng bàn với mày, lại phụ đạo việc học cho mày, như này còn chưa rõ ràng sao? Còn có chuyện đánh nhau ở quán net hôm đó nữa, cuối cùng tao cũng đã nghĩ thông suốt vì sao cậu ta lại vội vàng chạy đến như vậy rồi!”
Cậu ta không phải.
Cậu ta không có.
Nhưng mà Hứa Thịnh bất lực phản bác.
Sau khi đổi về lại cậu mới cảm nhận rõ ràng được thiết lập nhân vật của Thiệu Trạm bị cậu hủy thành cái gì.
Phản ứng nghẹn họng không nói được gì của Hứa Thịnh càng thêm niềm tin cho Trương Phong, cậu ta cảm thấy mình thật sự đỉnh quá, bí mật lớn nhất của Lục trung Lâm Giang đã bị cậu ta khám phá ra: “Được rồi, tao biết có vài chuyện tao không nên nói thẳng ra, dù gì đây cũng là chuyện riêng của hai đứa mày.”
Hứa Thịnh ngắt lời: “Không phải… Chuyện này có thể khác với tưởng tượng của mày đó.”
Ánh mắt Trương Phong tràn ngập vẻ chắc chắn: “Tao hiểu mà, với tao thì mày còn sợ gì nữa, tao cũng chẳng nói ra ngoài.”
“…”
Người anh em, mày như này tao thật sự rất sợ đó.
Cuối cùng Hứa Thịnh thở dài: “Mẹ mày, cút ra chơi bóng đi, cút nhanh.”
Trương Phong ôm bóng chạy ra sân.
Hứa Thịnh ngồi ở sân bóng một hồi, trước khi trời tối dần mới mở wechat nhìn cậu “cuối tuần về” một lần nữa.
Sau đó cậu tiện tay quăng chai nước không vào trong thùng rác, lúc này mới đứng dậy.
“Cạch!”
Một đường cung xẹt qua, không xiêng không vẹo vừa vặn ném vào trong thùng rác.
Đã một tháng không về nhà, khu chung cư vẫn như xưa, thêm được mấy cây xanh, hai bên đường từ cổng khu chung cư bước vào trồng thêm hai hàng cây ngô đồng. Khu chung cư nằm ở bên cạnh trung tâm thành phố A, không ồn ào quá, môi trường xung quanh yên tĩnh.
Hứa Thịnh mở cửa, đèn nơi huyền quan* sáng lên. (*huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách)
Lúc cậu về nhà thì người phụ nữ ấy cũng vừa mới trở về từ công ty, mặc một bộ Âu phục màu đen sọc dọc, đơn giản chín chắn, tóc dài hơi xoăn, đang đứng đối diện cửa sổ gọi điện thoại: “Không thành vấn đề, giám đốc Tiết. Tối nay tôi sẽ kêu người sửa bảng báo cáo lại… Xin lỗi, tôi nên cẩn thận hơn, không nên xảy ra sơ suất này.”
Hứa Thịnh đi ngang qua phòng khách, không nặng không nhẹ cong ngón tay gõ mấy cái lên trên cửa phòng ăn, coi như là thông báo cho bà biết mình về rồi.
Hứa Nhã Bình nói thêm mấy câu nữa mới cúp điện thoại.
Hứa Thịnh rót cho mình một ly nước trước, thấy bà cúp điện thoại, cậu đấy ly nước đến trước mặt bà, sau đó cả người lại dựa vào lưng ghế.
Trên bàn là những món ăn gia đình được đóng gói mua về từ cửa hàng gần nhà.
Hứa Nhã Bình nói: “Bỗng nhiên có việc phải làm, không kịp mua đồ ăn nên gọi đồ ăn về.”
Người phụ nữ nhìn qua là con người của công việc điển hình, trông rất giống Hứa Thịnh, nhất là đôi mắt, chẳng qua hình dáng đôi mắt của người phụ nữ không sắc bén như cậu thiếu niên. Ngoại trừ những vết chân chim nhỏ xíu nơi khóe mắt thì dường như thời gian chẳng để lại dấu vết trên người bà, dù ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Thoát ra khỏi trạng thái làm việc bận rộn, vẻ mặt của bà đều là sự mệt mỏi.
Giọng điệu khi nói chuyện của Hứa Nhã Bình mang theo sự cứng rắn do làm việc lâu năm luyện ra mà bản thân bà không nhận thấy: “Nghe nói hôm qua con kiểm tra, làm bài thế nào?”
Hứa Thịnh không để ý, gắp một đũa đồ ăn: “Thì vậy thôi, phát huy bình thường, vẫn còn không gian tiến bộ hơn một trăm điểm.”
Người khác thi hơn một trăm điểm, đến lượt cậu thì thành còn có không gian tiến bộ hơn một trăm điểm.
Hứa Nhã Bình: “…”
Bà siết chặt đũa, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, dường như bà đang cố nhịn, cuối cùng thả đũa xuống luôn, chủ động đâm thủng bầu không khí trông có vẻ là bình thường này: “Có phải con còn muốn…”
“Cạch” một tiếng. Bà còn chưa nói hết câu Hứa Thịnh cũng đặt đũa xuống rồi.
Không khí giống như chợt ngừng lại.
Nặng nề đè xuống khiến người ta không thở nổi.
Hai người đều không nhắc đến từ đó, nhưng lại giống như đã nói ra rồi vậy.
Trong không khí chật chội ép người này, Hứa Thịnh vô thức muốn đưa tay mở nút áo đồng phục, nhưng chợt nhớ ra bây giờ cậu không phải Thiệu Trạm, cũng không có mặc đồng phục.
Một lúc sau, Hứa Thịnh đứng dậy, mở miệng nói: “Mẹ, con ăn no rồi, mẹ ăn đi.”
Hứa Nhã Bình không nói gì, nhẫn nhịn, móng tay gần như