Dịch: LTLT
Giờ này người ở trong văn phòng rất nhiều, đều là cán sự bộ môn của các lớp tranh thủ buổi chào cờ kết thúc đến văn phòng để nhận bài tập, nhưng một tiếng này thật sự khiến người nghe khó mà bỏ qua được, giống như trong ngày hè chói chang bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí lạnh.
Không chỉ khó mà bỏ qua mà thậm chí còn có hơi quen tai, đến mức Hứa Thịnh nghe hai chữ “có mặt” vô cùng rõ ràng trong cái nơi ồn ào giống như chợ bán đồ ăn này.
“Em đến đúng lúc lắm.” Mạnh Quốc Vĩ đặt ly nước xuống, “Thu đủ bài tập rồi?”
“Thiếu một bài ạ.”
Hứa Thịnh không để ý cụp mắt xuống, nhìn thấy đầu tiên là một góc áo đồng phục màu xanh xám, sau đó người bên cạnh đặt chồng bài tập lên trên bàn, thế là ánh mắt Hứa Thịnh chuyển lên mấy tấc, nhìn thấy một bàn tay nằm ngang khớp xương rõ ràng ở trước mắt.
Xương cổ tay nổi bật, ngón tay rất dài.
Mạnh Quốc Vĩ muốn hỏi thiếu ai, nhìn thấy cái người bên cạnh vừa mới từ bục đọc kiểm điểm xuống liền nhận ra vấn đề này căn bản không cần hỏi, nói tiếp: “Hôm qua em xin nghỉ, đối với mấy bạn trong lớp vẫn chưa quen lắm, Đúng lúc người chưa nộp bài tập đang ở đây, hai em… làm quen đi, sau này thu bài tập cũng thuận tiện.”
“Từ trước đến nay em chưa từng nộp bài tập, thuận tiện cũng không đến đâu đâu.”
Hứa Thịnh nói xong nhìn thấy gương mặt chính diện của vị học thần bên cạnh, Thiệu Trạm cũng nghe thế đúng lúc nhìn về phía cậu, bốn mắt giao nhau, câu nói “còn chuyện gì nữa không ạ” còn lại trong miệng cậu cua một vòng: “… Sao lại là cậu?”
Vẫn là bộ đồng phục quá mức ngay ngắn kia.
Cậu thiếu niên bởi vì màu da trắng nên mái tóc màu đen nổi bật vô cùng, thực ra ngũ quan trông rất vượt trội, toàn bộ nhờ vào vẻ mặt lạnh lùng “cách xa tôi một chút” mới làm giảm bớt đi tính xâm lược mà ngũ quan mang đến, đứng bên kia giống như cả con người đều đang tách rời với xung quanh.
Câu hỏi “đồng phục Lục Trung đẹp đến như vậy sao” trước đây của Hứa Thịnh đã có được đáp án, bởi vì trong văn phòng có nhiều người mặc đồng phục đến vậy, nhưng chỉ có hắn mới mặc được ra như thế mà thôi.
Mạnh Quốc Vĩ thật sự vui mừng quá đỗi, vẻ mừng rõ lộ rõ hết lên trên mặt: “Hai em biết nhau à?”
Đâu chỉ là biết nhau.
Ngay cả thù oán cũng có luôn rồi.
Hai người gần như trả lời cùng lúc ——
Hứa Thịnh: “Xem là vậy ạ.”
Thiệu Trạm: “Không quen biết ạ.”
Hứa Thịnh: “?”
Câu nói không quen biết này Thiệu Trạm nói không có chút ngập ngừng, lạnh nhạt đến vô cùng.
Mạnh Quốc Vĩ bị hai người các cậu làm cho hoang mang, không nghĩ ra được rốt cuộc là biết hay là không biết?
Bây giờ Hứa Thịnh không nói ra được cậu đang có tâm trạng gì, cả buổi tối cậu đều viết kiểm điểm, vừa viết vừa cắn răng, thầm nói nếu để cậu biết là ai, không chừng nửa đêm có thể xông vào phòng ngủ của đối phương trùm mền đánh cho một trận, kết quả đối phương hoàn toàn không nhớ đến việc này.
“Tòa nhà ký túc xá, bản kiểm điểm ba ngàn chữ.” Hứa Thịnh nói, “Hoặc là tôi có thể nhắc cậu một chuyện rõ ràng hơn, tường.”
Hôm qua Thiệu Trạm xin nghỉ, buổi tối bắt xe đến trường học, đi tới cổng tòa nhà ký túc xá nhìn thấy có người đang leo tường, thật sự không để ý người leo tường rốt cuộc là ai, ra ra vào vào trong tòa nhà ký túc xá cũng có không ít người sau khi về phòng ký túc xá thì thay đồng phục. Lúc này mới gắn người ở trước mặt với người vừa rồi cách một dãy xếp hàng dài bước lên trên bục, mới mở miệng nói xong câu đầu tiên đã khiến cho toàn trường xôn xao.
Rõ ràng Thiệu Trạm không có gì muốn nói, cụp mắt nhìn cậu, miễn cưỡng đánh giá bản kiểm điểm lần này: “Viết bản kiểm điểm cũng được.”
Hứa Thịnh: “…” Còn cần cậu nói à?
Tâm trạng bây giờ của Hứa Thịnh là một chữ “ĐỆT” viết hoa.
Mạnh Quốc Vĩ nghe không rõ, quyết định đi thẳng vào chủ đề: “Nếu như hai em đã quen biết thì thật sự tốt quá, là thế này, trong lớp có vài bạn học xin đổi chỗ ngồi, thầy định điều chỉnh một chút danh sách chỗ ngồi của lớp chúng ta, kế hoạch bước đầu là muốn hai em ngồi cùng một chỗ, mấy em không có ý kiến gì chứ?”
Hai người lại cùng lúc lên tiếng ——
Chẳng qua lần này lại vô cùng ăn ý.
“Có ạ.”
Hứa Thịnh là thật sự không thể nào ở trong văn phòng nữa, trước mặt là giáo viên chủ nhiệm lớp mới không biết đang nghĩ gì mà nói muốn giới thiệu một bạn học cho cậu, bên cạnh là bạn học cùng lớp hôm qua vừa mới kết oán gây thù.
Cậu sợ mình mất lý trí.
“Thưa thầy, em với bạn học Thiệu Trạm.” Hứa Thịnh không biết nói thế nào, cuối cùng nghẹn ra một câu, “Hai tụi em mẹ nó không thích hợp.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
“Giữa người với người phải coi trọng duyên phận, dưa hái xanh không ngọt. Em với bạn cùng bàn bây giờ quan hệ rất tốt ạ, tương thân tương ái, bầu không khí cũng rất hài hòa, cùng chung chí hướng, em ngủ cậu ấy nghe giảng không ai ảnh hưởng đến ai.”
Mạnh Quốc Vĩ muốn ngắt lời cậu.
Hứa Thịnh lại thêm một câu: “Tình cảm đồng chí miễn cưỡng đến sẽ không có kết quả tốt.”
“…”
Bản thân Hứa Thịnh khi nói cũng cảm thấy câu này càng nghe càng kỳ lạ, bèn đổi đề tài, dứt khoát kéo thẳng ra cửa văn phòng: “Dù sao bản kiểm điểm em cũng viết rồi, về phần xử phạt, muốn phạt thế nào thì phạt thế đấy đi, không có chuyện gì nữa thì em về lớp đây ạ.”
Mạnh Quốc Vĩ lần thứ hai bị Hứa Thịnh chặn ngang như này, thái độ vừa thể hiện ra chính là kiểu từ chối nói chuyện mềm cứng đều không chịu viết hoa, anh muốn dạy bảo cũng hoàn toàn không tìm thấy chỗ ra tay.
Một người đã đi, vẫn còn lại một người, Mạnh Quốc Vĩ điều chỉnh lại tâm trạng, quay sang Thiệu Trạm: “Em cũng không muốn làm bạn cùng bàn với em ấy?”
“Dạ phải.”
Hôm nay Mạnh Quốc Vĩ liên tục đụng trúng hai bức tường, khó khăn lắm mới nuốt cơn tức xuống: “Thầy có thể hỏi lý do không?”
Lý do của Thiệu Trạm thật ra rất nhiều, chủ yếu là vì đổi chỗ ngồi quá phiền phức mà thôi, hắn cũng không có hứng thú muốn quen biết ai: “Phiền phức ạ.”
Kế hoạch một kèm một của Mạnh Quốc Vĩ ngay cả bước đầu tiên cũng không bước được, bị bóp chết từ trong trứng nước.
Nếu nói Hứa Thịnh không dễ ở chung, thật ra theo Mạnh Quốc Vĩ thấy, Thiệu Trạm mới là người thật sự không dễ ở chung.
Lần đầu tiên Mạnh Quốc Vĩ gặp Thiệu Trạm là vào năm lớp mười, mặc dù anh không dạy lớp mười, nhưng phụ trách các hạng mục thi đấu của nhóm cấp ba.
Sau khi đăng ký thi toán thì bắt đầu học bồi dưỡng tự học buổi tối, cả phòng họp chỉ có một mình Thiệu Trạm là học sinh lớp mười, Mạnh Quốc Vĩ vốn tham gia với tâm trạng thắng lợi, cố ý chuẩn bị cho Thiệu Trạm một bộ đề thi cơ bản.
Kết quả cậu thiếu niên ngồi ở hàng cuối cùng chưa đến mười phút, giơ tay, cầm bài thi bước lên, vỗ bài thi đã điền hết đáp án trước mặt anh: “Lần sau không cần cố ý chuẩn bị đề cơ bản cho em đâu ạ.”
Thời gian chuẩn bị cho kỳ thi là hơn một tháng, không tiếp xúc với ai, không xích mính với bất cứ người nào, nhưng cũng không thấy hắn có quan hệ tốt với ai, vẻ mặt nhìn chằm chằm bài thi còn có hơi ấm hơn nhìn người trong phòng họp nhiều.
Mạnh Quốc Vĩ im lặng mấy giây, định thay đổi góc độ của phương án thi hành: “Vậy được, còn có việc này, hôm qua em không ở đây, cán sự lớp chúng ta vẫn chưa bầu xong, có chức vụ nào muốn đảm nhiệm không?”
“Sau này còn phải chuẩn bị thi cửa nữa, không có thời